“Mỹ nhân.”
“Hả? Mỹ nhân nào, ai mỹ nhân?” Đặng Dương quay sang thì thấy Giang Minh đang không một chút kiêng dè mà nhìn về phía cô gái nhỏ của Hứa Dĩnh Hàn không chớp mắt, anh ta phát cho gã một cái thật mạnh vào đầu sau đó lạnh giọng cảnh cáo:
“Biết khôn thì mau thu hồi con mắt của cậu lại, nếu không muốn ngay ngày mai truyền thông đưa tin thiếu gia nhà họ Giang bị đánh mù mắt chỉ vì cái tội dám nhìn vợ bạn.”
Giang Minh lúc này mới rời mắt liếc sang Đặng Dương, thấp giọng mắng: “Cậu bớt miệng lại đi, bộ mẹ cậu bà ấy đẻ cái miệng cậu ra trước hay sao mà hở chút lại đi tọc mạch chuyện của người khác vậy hả?”
Đặng Dương lại phát cho gã một cái đau điếng: “Cái miệng của tôi chỉ tuôn chữ hơi nhiều chứ không có dung tục lộ liễu như con mắt của cậu.”
Nói huỵch toẹt ra là tôi chỉ nói hơi nhiều, chứ không háo sắc như cậu.
Giang Minh: “…”
Gã chẳng thèm so đo với cái tên hở chút lại đi khai kim khẩu này, nói đúng hơn là cái miệng của Đặng Dương gã ta đấu không lại, chỉ đành nuốt ngược cục tức vào trong.
Chuyện đêm đó, Giang Minh không nghĩ là Lâm Hy dám bày trò để hại gã, bởi gã không tin cô có lá gan này.
Sau khi nhận ra được mùi phấn thơm trên người Lâm Hy, điều đầu tiên Giang Minh nghĩ tới đó là mỹ nhân đêm đó ở chung với gã chính là cô.
Đối với Lâm Hy, Giang Minh vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3358324/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.