Ngọn lửa bốc cháy ngày càng lớn, cả căn phòng khói đen nghi ngút.
Hứa Chí Hâm tìm kiếm người chị của mình trong vô vọng, xung quanh tứ phía đều là lửa, cậu không thể xác định được Lâm Hy đang ở đâu, chỉ có thể khản cổ kêu lớn tên cô.
“Lâm Hy, chị đang ở đâu? Em tới đó với chị.”
Đáp lại Hứa Chí Hâm chỉ là từng tiếng vật dụng bị thiêu đốt. Lòng cậu còn nóng hơn cả
hiện trường đang diễn ra, cậu chỉ sợ Lâm Hy sẽ xảy ra chuyện.
“Chị mau trả lời em, chị nhất định phải gắng gượng, nhất định không được để mình bị thương!”
Trong căn phòng rực lửa như thể chỉ có một mình cậu đang gào rống lên như người bệnh tâm thần.
Khói càng lúc càng nhiều, Hứa Chí Hâm dần cảm thấy khó thở, cậu có cảm giác thân thể cậu như bị tạt thẳng một thùng axit lớn. Vừa đau đớn vừa nóng khiến cậu có hơi sợ cái chế.t sẽ xảy ra với mình.
Nhưng điều cậu sợ hơn chính là, trước khi chế.t không thể nhìn thấy được Lâm Hy bình an vô sự. Nếu cậu không thể cứu được người chị của mình, e là cả đời này cậu cũng sẽ không thể tha thứ được cho bản thân.
Không biết từ lúc nào mà Lâm Hy đã trở thành một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời mà cậu muốn toàn tâm toàn ý để bảo vệ.
Lâm Hy là nguồn ánh sáng duy nhất của Hứa Chí Hâm. Cô không những là ân nhân mà còn là người nhà.
Không cần biết mục đích thật sự của cô là gì, Cô đã từng nói sẽ không làm hại cậu, cho nên cậu tuyệt đối tin tưởng cô.
Vì hít phải một lượng lớn khói nên Hứa Chí Hâm không thể thở bằng mũi được, cậu hé miệng muốn bắt lấy một ít không khí nhưng chẳng mấy chốc đã ho sặc sụa.
Lâm Hy nghe hết động tĩnh bên Hứa Chí Hâm, nhưng bây giờ cô còn đang chật vật hơn cả cậu. Ban nãy, trong lúc đang tìm đường thoát thì cô bị một thanh gỗ rớt xuống đè lên chân, khiến chân cô bị chấn thương khá nặng, hiện tại không thể cử động được.
Đám lửa đã cháy đến rất gần vị trí của Lâm Hy, nhưng Lâm Hy cũng đành lực bất tòng tâm. Chân cô dù cố thế nào cũng không thể xê dịch được thanh gỗ.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn, Lâm Hy có cảm giác bản thân mình sắp không xong rồi, cô lịm dần lịm dần.
Có trời mới biết Lâm Hy khao khát muốn được sống như thế nào. Bảy năm trước cô có thể vì suy sụp khi bị chính mẹ ruột bỏ rơi, bị cha dượng hãm hại tính kế mà tiếc rẻ mạng sống của mình.
Nhưng bây giờ cô muốn được sống, cô vô cùng vô cùng muốn sống vì những người sẽ không bao giờ bỏ rơi cô.
Ngay khoảnh khắc Lâm Hy cảm giác cơ thể của mình nhẹ bẫng, trước mắt tối đen. Bất ngờ một luồng sáng từ đâu xuất hiện trong tiềm thức thôi thúc cô phải tỉnh táo.
Trong cơn mê man, hình ảnh một thân hình bước tới mang theo một luồng ánh sáng. Hắn chầm chậm thong thả bước về phía người con gái đang nằm nhếch nhác dưới một vũng máu loang lổ cả bùn đất.
Người đàn ông một thân hình sạch sẽ sáng láng, lại sẵn sàng khụy một chân xuống nền đất lạnh bẩn thỉu, dang tay ôm lấy cô gái nhỏ đang run rẩy co quắp vì lạnh vào lòng.
Cô gái nhỏ ý thức được điều gì đó, lập tức mở mắt nhìn người đàn ông. Trên mặt hắn không rõ vui buồn, không một biểu cảm, chỉ chăm chú nhìn sâu vào trong đôi mắt của cô rồi cất giọng trầm thấp:
“Quá yếu đuối sẽ chỉ khiến cho kẻ thù thêm đắc ý…”
“Đừng khiến tôi hối hận vì ngày hôm nay đã cứu cô.”
Sau đó, ánh sáng lóa lên một cách chói mắt rồi biến mất hoàn toàn. Đồng thời cơn đau từ chân trái kéo cô về với hiện thực.
Đúng vậy, Hứa Dĩnh Hàn hắn đã cho cô mạng sống, vậy nên dù thế nào cô cũng phải gắng gượng cho tới giây phút cuối cùng.
Lâm Hy ôm lấy chân trái của mình, trên mặt lộ rõ vẻ đau đớn. Cô dùng hết sức bình sinh để nhấc thanh gỗ ra khỏi chân mình.
Thanh gỗ này khá nặng, Lâm Hy còn đang bị mất sức, muốn nhấc được nó quả thật không dễ. Cô hít sâu một hơi, chuẩn bị thử lại lần nữa, nhưng còn chưa dùng sức thì thanh gỗ bất ngờ được một lực nhấc lên ném mạnh sang bên cạnh.
“A Hàn.”
Lâm Hy nỉ non một tiếng trong cổ họng, đây là lần đầu tiên cô gọi hắn như vậy. Cũng không hiểu vì sao khi vừa trông thấy hắn, cảm xúc cô như vỡ òa, từ ngữ nào cũng không thể diễn tả được, cô bất giác ôm chặt lấy hắn.
Hứa Dĩnh Hàn không ngừng vuốt ve sống lưng của cô trấn an: “Không sao rồi…”
Nói xong hắn trực tiếp bế thốc cô lên, bước nhanh về phía cánh cửa. Lâm Hy sực nhớ ra còn Hứa Chí Hâm, cô lay lay cổ áo Hứa Dĩnh Hàn:
“Hứa Chí Hâm cậu ta vẫn còn ở trong đây.”
Hứa Dĩnh Hàn không nhìn cô, chỉ trả lời một câu: “Hàn Tam đã đi cứu cậu ta rồi.”
Lâm Hy đã hiểu, cô thở ra một hơi, yên tâm để hắn bế ra ngoài.
Cho tới khi thoát được ra khỏi đám cháy, Lâm Hy mới quay đầu nhìn lại, nơi đây chỉ mới một thời gian ngắn đã bị thiêu rụi một cách đổ nát hoang tàn.
Hiện thực vả mặt giúp cô ý thức được một sự thật, tất cả những chuyện này đều là do một tay mẹ cô gây ra.
Lâm Hy che mắt bật cười, cô cười một cách chua chát.
Hứa Dĩnh Hàn thu hết tất cả những mất mát của cô vào mắt, trong một thoáng, hắn như muốn ngừng thở, từ tận đáy lòng hắn đang gom góp nhặt từng mảnh vụn vỡ nơi tim cô, với ý đồ sẽ chữa lành từng mảnh một.
Trong quá trình tra khảo, hắn đã sớm biết mẹ cô là kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này.
Lực tay của Hứa Dĩnh Hàn ôm cô càng chặt, hắn vẫn bế cô trên tay, ra lệnh cho đám Hàn Tứ lập tức trở về căn hộ của Lâm Hy.
Tình hình hiện tại bọn họ vốn không thể về lại biệt thự, nếu không sẽ lọt vào nhiều tai mắt của ông lớn. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ còn phức tạp hơn.
Lâm Hy nhạy bén ngửi được mùi máu tanh nhè nhẹ. Bấy giờ cô mới dồn hết sự chú ý đến cánh tay đang ẩm ướt rỉ máu dưới lớp áo sơ mi đen của hắn.
Cô khẩn trương xắn tay áo của Hứa Dĩnh Hàn lên, cánh tay trái của hắn bị thương khá nặng. Mà hắn còn đang dùng lực để bế cô nên máu rỉ càng lúc càng nhiều.
“A Hàn… tay anh chảy nhiều má.u quá rồi, mau thả em xuống, em có thể tự đi được.”
Hứa Dĩnh Hàn không quan tâm đến cánh tay đang bị thương của mình, hắn nhất quyết không chịu buông Lâm Hy ra.
Lâm Hy quýnh quáng lên rồi, cô gấp gáp hối thúc hắn: “Anh đừng lì nữa có được không?Anh bảo em làm sao yên tâm để mặc cho tay anh bị thương như vậy?”
“Ngay cả một vết thương nhỏ mà anh cũng không chịu đựng được, thì làm sao anh bảo vệ được cô gái nhỏ của anh?” Lời này hắn nói nhẹ bẫng.
Lâm Hy thật sự rất xót cho Hứa Dĩnh Hàn, sao bọn chúng dám làm vậy với người đàn ông của cô? Hai mắt cô hằn tia đỏ, lửa giận trong người từ đâu bùng lên dữ dội, cô hét lớn với đám Hàn Tam.
“Là kẻ nào làm?”
Đám Hàn Tam nhanh chóng lôi cổ xềnh xệch mấy tên đen đủi bị bắt lại ban nãy, Hàn Tam nhanh chóng cung kính trình báo:
“Đã tra khảo ra những kẻ này là người đã gắn bom lên xe hãm hại lão đại thưa mợ.”
Hứa Dĩnh Hàn thấy cô gái nhỏ vì hắn mà tức giận, trong lòng không giấu được vui vẻ, khóe môi bất giác cong lên: “Em muốn giải quyết thế nào?”
Lâm Hy trừng mắt nhìn chằm chằm vào từng tên một đang quỳ sụp dưới đất, giây sau cất giọng lạnh lẽo: “Tiêu diệt chúng.”
Chỉ một câu 3 chữ nhưng lại khiến cho đám Hàn Tam được một phen mở mang tầm mắt trước nữ chủ nhân của bọn họ.
Hứa Dĩnh Hàn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lâm Hy một cái, ánh mắt đầy sự cưng chiều.
“Có nghe thấy không? Vợ tôi nói là tiêu diệt hết bọn chúng.”
Hắn biết Lâm Hy nếu không phải vì xót cho hắn thì cô tuyệt đối sẽ không bao giờ ra át chủ bài này, bởi cô lương thiện như thế, cao cả như thế.
Vậy nên, bất luận cô gái nhỏ của hắn đúng hay sai, hắn đều sẽ dung túng cho cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]