Sau khi trở lại phòng ngủ, Lâm Hy vẫn còn chưa nguôi cảm giác bí bách khó thở. Dù đã cố tình nén lại ở ban công lâu một chút để ổn định cảm xúc, nhưng hiện tại cô vẫn chưa thể nào bình ổn lại được.
Cánh tay đang nắm chặt điện thoại của cô run rẩy kịch liệt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Lâm Hy mắt hằn tia đỏ rực, nhìn xuống người đàn ông đang ngủ ngon ở trên giường. Chuyện ân oán của cô và Hứa Cảnh Gia, cô không muốn liên lụy đến hắn.
Lâm Hy cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang hỗn loạn của mình, từ từ nằm xuống bên cạnh, cô nằm quay lưng lại với Hứa Dĩnh Hàn.
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là khuôn mặt đáng sợ đầy bỉ ổi của tên khốn Hứa Cảnh Gia vào bảy năm trước.
Bảy năm trước cũng vậy, bây giờ cũng như vậy. Ông ta chưa một ngày nào chịu buông tha cho cô.
Cuộc điện thoại lúc nãy rất ngắn gọn, giọng nói ám ảnh cô suốt bao nhiêu năm chỉ cất lên vỏn vẹn hai câu cũng đủ để cô kinh hồn bạt vía.
“Con gái… lâu quá không gặp.”
“Con thoát được ta một lần, nhưng lần này thì chưa chắc.”
Loáng thoáng cô còn có thể nghe được giọng cười như ma như quỷ của Hứa Cảnh Gia.
Lâm Hy cắn chặt răng, cố ngăn không cho mình run rẩy. Nhưng bất ngờ lúc này, ngoài trời đổ mưa lớn. Một tiếng sấm chớp chói tai khiến Lâm Hy giật bắn mình. Cô chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình sợ hãi như lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3353872/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.