Đến tối, đoàn người quay trở về biệt thự. Lúc chuẩn bị lên xe, Tống Dương bất ngờ níu tay áo của Lâm Hy lại.
“Sao vậy?” Cô hỏi anh.
Lâm Hy đang đứng nghiêng, chỉ ngoảnh mặt lại nhìn anh. Ánh trăng chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy được dấu vết trên cổ của cô.
Ánh mắt Tống Dương ngưng đọng, tựa như có ngàn con dao đâm thẳng vào trái tim anh.
Nếu có khả năng quay ngược lại quá khứ, anh thề sẽ không bao giờ để cô đến được nơi này. Anh thà rằng sẽ giam cầm cô mãi mãi cũng sẽ không để cô thuộc về người đàn ông khác.
Cô phải thuộc về một mình anh, phải là của riêng anh.
Dựa vào cái gì mà người con gái anh yêu suốt bao nhiêu năm lại phải nhường cho hắn.
Tống Dương căm hận đột đỉnh, anh hận không thể một nhát đâm chế.t Hứa Dĩnh Hàn. Trên đời này, bất kể chuyện gì anh cũng có thể nhân nhượng, chỉ riêng Lâm Hy thì không.
“Tống Dương… Tống Dương…” Lâm Hy gọi đến lần thứ ba thì anh mới kịp hoàn hồn. Anh cố gắng bình tĩnh lại, nhanh chóng trả lời cô:
“Ừm, anh đây.”
“Sao trông anh như người mất hồn thế? Có chuyện gì à?”
Anh nhìn cô lúc lâu cũng chẳng nói chẳng rằng gì. Lâm Hy có chút mất kiên nhẫn: “Nếu không có chuyện gì thì em đi đây.”
Cô chưa đi được bao xa thì người ở phía sau lúc này mới chịu lên tiếng:
“Tại sao?”
Lâm Hy hơi khựng lại, nhưng chỉ giây sau cô mỉm cười nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thu-nho-cua-han-lao-dai/3353869/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.