Chương trước
Chương sau
Editor: Lin

Cho đến khi ngồi lên xe, Tô Giản vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Sống lại biến thành vợ của tình địch chết tiệt cũng thôi đi, bây giờ lại còn phải diễn vở ân oán nhà giàu, đại chiến mẹ chồng nàng dâu, cái sốmạng máu chó này rốt cuộc là chuyện gì! Anh rõ ràng là một đấng mày râu, tại sao lại phải tham dự vào tình tiết hoa lệ như thế này! An Dĩ Trạch, anh đang ở đâu? Mau trở lại cứu tôi đi!

Tô Giản nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe từ nhà cao tầng biến thành rừngnúi xanh mát rồi lại biến thành một chiếc cổng được chạm trỏ tinh xảo.

Cửa lớn mở ra, xe lại chạy một lát, người đàn ông mặc đồ Tây chuẩn bịxong xe lăn, sau đó đẩy tới đây, mở cửa xe cho anh: “Mợ ba, đến nơirồi.”

Tô Giản xuống xe, tự mình nhảy lên ngồi trên xe lăn, quay đâu nhìn bốn phía.

Biệt thự nằm trên lưng chừng núi! Bề ngoài khí phái, vườn hoa rộng lớn, người có tiền là đáng ghét nhất!

Người đàn ông đưa Tô Giản đến một phòng khách, đám người còn lại đã luixuống rồi. Toàn thân Tô Giản đề phòng, nhưng đề phòng một phút, haiphút, ba phút,… n phút, Tô Giản vẫn không nhìn thấy đối tượng anh cầnphòng bị.

Hả?

Người đâu? Mọi người đâu cả rồi? Dung ma ma của anh ở đâu? Sao đợi lâu như vậy mà vẫn không có người đến quan tâm đến anh?

Tô Giản vừa bắt đầu còn lặng lẽ các loại, nhưng đợi một hồi lâu, vẫnkhông thấy bóng dáng người nào như cũ, đã cảm thấy có chút kì quái. Nỗilo lắng, thấp thỏm trong lòng dần buông xuống, anh từ từ thả lỏng, trong lúc nhàm chán, thậm chí anh còn đứng dậy đi tham quan khắp phòng.

Nhà của người giàu, đời này anh vẫn chỉ mới thấy trên ti vi!

Tô Giản tò mò nhìn xung quanh, hoàn toàn quên việc lo lặng. Hài lòng điquan sát xung quanh, Tô Giản cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn giữaphòng có chiếc ghế salon có vẻ thoải mái, Tô Giản lập tức không kháchkhí leo lên ngồi. Ngồi yên lặng một lát, hậu quả của việc thức khuya xem bóng đá phát tác, anh bắt đầu mệt rã rời, từ từ, anh bắt đầu không kiên trì nổi, cuối cùng không khách khí nằm lên ghế salon, ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại anh cảm thấy có người kéo cánh tay mình.

“Tỉnh! Cô đứng lên cho tôi!”

Tô Giản mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt không biết từ lúc nào đã có thêmmột người phụ nữ trung niên, nhìn cách ăn mặc, thật ra rất tao nhã quýphái, chỉ là sắc mặt lại rất khó coi.

Tô Giản xoa xoa mắt, híp mắt đánh giá xung quanh một hồi, trí nhớ lúctrước từ từ trở lại, nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt lần nữa, đột nhiên tỉnh lại: Chẳng lẽ vị này là Dung ma ma?

Lòng Tô Giản nhất thời rét lạnh, cẩn thận dò xét kẻ địch. Ngoài ra, mẹAn Dĩ Trạch rất đẹp mắt, lúc trẻ nhất định là một đại mỹ nhân, cho dù là hiện tại cũng rất đáng nhìn lại, hoàn toàn không giống mẹ của của mộtngười đàn ông đã ba mươi tuổi, người này được chăm sóc thật tốt!

Mẹ An thấy anh nhìn mình chằm chằm, nhất thời trừng mắt lên. “Cô nhìn gì?”

Tô Giản thành thật nói: “Bác gái, khuôn mặt người thật xinh đẹp, hơn nữa còn rất trẻ.”

Khóe miệng của mẹ An lập tức giương lên, lạnh mặt nói: “Bác gái? Hừ!”

Lúc này Tô Giản mới nhớ tới mình kết hôn với An Dĩ Trạch, xưng hô nàytất nhiên phải thay đổi, vì vậy vội vàng kêu lên: “A, mẹ…” An Dĩ Trạch,anh nợ tôi rất nhiều đó!

Mẹ An trừng mắt nói: “Sao cô có thể ngủ thiếp đi như vậy? Có còn biết lễ phép không?”

Tô Giản cười theo: “Đợi hơi lâu, cho nên con không cẩn thận ngủ thiếp đi.”

Tô Giản vốn không có ý oán trách, vậy mà mẹ An vừa nghe, sắc mặt trầm hơn: “Đây là cô đang trách tôi?”

“Không có, không có!” Tô Giản cười làm lành. “Hoàn toàn không có!”

“Ngụy biện!” Mẹ An hung hăng. “Cô có!”

Tô Giản không nói. Bàn về sức gây gổ, Obasan tuyệt đối đứng đầu, anh tự nguyện chịu thua.

Kết quả mẹ An vừa nhìn anh không nói lời nào, ngược lại càng tức giận hơn: “Hừ! Một chút gia giáo cũng không có!”

Cái này liên quan đến danh dự của ba mẹ, Tô Giản phải đấu tranh một chút, vì vậy anh thầm nói: “Cái này có thể có.”

Mẹ An sững sờ, như không biết tiếp lời thế nào, hầm hầm hừ hừ một lúclâu, đột nhiên chỉ vào lỗ mũi Tô giản: “Tôi không thích cô chút nào!”

Tô Giản ngoan ngoãn đáp lại: “Ồ.”

Mẹ An tức giận nói: “Cô và Tiểu Trạch kết hôn căn bản chưa có sự cho phép của tôi!”

Bắt tay! Điều đó cũng không có sự cho phép của tôi! Trong lòng Tô giảnyên lặng rơi lệ, đột nhiên thở dài nói: “Ván đã đóng thuyền, có khóccũng không thể làm gì?”

“Cô!” Mẹ An bị nghẹn không còn lời nào để nói, lại im lặng một lúc lâu,sau đó ngồi vào ghế salon đối diện Tô Giản, hất cằm lên, khinh miệt nói: “Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời khỏi con của tôi?”

Hả? Tô Giản nháy mắt mấy cái, cái này chẳng lẽ là dùng tiền mua tình yêu trong truyền thuyết, gậy to đánh uyên ương? Nếu muốn dội một chậu máuchó, cái này là không thể thiếu! Hai mắt Tô Giản sáng lên, hưng phấnnói: “Để con suy nghĩ!”

Mẹ An lập tức giận tím mặt: “Cô… người phụ nữ tục tằng này! Một ít tiền lại có thể mua được cô!”

Tô Giản có chút không theo kịp logic của bà, thành thật nói: “Một ít tiền có lẽ vẫn chưa mua được.”

Mẹ An: “…”

Tô Giản vô tội nói: “Hơn nữa, rõ ràng mẹ nói đến tiền trước…”

Mẹ An tức giận thở hổn hển: “Cô! Người phụ nữ không có gia giáo này, lại dám nói chuyện với trưởng bối như vậy? Cô có biết cái gì gọi là tôntrọng không! Còn nữa, cô nói chuyện với tôi, thế nhưng lại không chịuđứng lên.”

Tô Giản giải thích: “Hiện tại con là người tàn tật.”

Mẹ An tức giận nói: “Ha, cô muốn chỉ trích tôi không tôn trọng người tàn tật sao?”

Tô Giản không để ý, nghe vậy thì suy nghĩ một chút, thành thật đáp: “Vâng ạ.”

Mẹ An: “…”

Lần đầu mẹ chồng nàng dâu giao chiến, chỉ có Dung ma ma thở phì phò phất tay áo lên tầng, tuyên bố cuộc chiến chấm dứt.

Tô Giản gãi gãi đầu, đột nhiên cảm thấy, hình như Dung ma ma cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của anh.

Thấy mẹ An không để ý tới mình nữa, Tô Giản cảm thấy có lẽ mình có thểrút lui, ai ngờ đẩy xe lăn đi tới cửa, lại bị quản gia đang đứng trướccửa thông báo, nói anh không được rời đi.

Dung ma ma là muốn… gian lỏng anh?

Mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng Tô Giản cũng không cảm thấy lo lắng. Nếu tạm thời không có cách nào rời đi, vậy thì đi dạo xung quanh một chútlà được rồi, dù sao anh cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa, tinh thần đang rất phấn chấn.

Vì vậy Tô Giản đẩy xe đi dạo xung quanh.

Đi dạo một lát, đột nhiên cảm thấy hơi đói, vì vậy Tô giản kéo quản gialại hỏi: “Gì ơi, con hơi đói, có thể cho con ăn chút gì không?”

Quả nhiên quản gia đã được mẹ An đặc biệt dặn dò, cũng không đồng ý vớianh ngay, chỉ nói: “Chuyện này… để gì xin ý kiến phu nhân trước.”

Tô Giản gật đầu. Một lát sau, quản gia đã trở lại, kết quả lấy được lời dặn là: Không cho phép tiểu hồ ly tinh ăn!

Quản gia tỏ vẻ áy náy.

Tô Giản cười cười: “Không sao.” Trong lòng lại suy nghĩ: Dung ma ma muốn cho anh chết đói?

Lắc đầu một cái, Tô Giản bắt đầu suy nghĩ. Anh cũng không muốn làm loạnlên với Dung ma ma, nhưng chuyện bụng đói mới là nhất, bất kể thế nào,anh cũng phải tìm chút gì đó lấp đầy bụng.

Tô Giản suy nghĩ một chút, hỏi thăm một nữ hầu đi ngang qua, sau đó trở lại phòng bếp.

Diện tích phòng bếp của nhà họ An rất lớn, Tô Giản rất hài lòng. Đónnhận ánh mắt kinh ngạc của các đầu bếp, Tô Giản nói: “Không có gì, tôibiết lệnh của bà chủ mấy người, mấy người đừng để ý đến tôi… tôi chỉ lấy một ít thứ là được.”

Xin đầu bếp tìm cho mình một chiếc ghế có bánh, tìm những nguyên liệu mình muốn, Tô Giản bắt đầu chuẩn bị bữa ăn cho mình.

Đầu bếp ở một bên hỏi: “Mợ ba, chuyện này…”

Tô Giản mỉm cười nói: “Bà chủ chỉ nói không cho tôi ăn, cũng không nói không để tự tôi làm chứ?”

Đầu bếp chần chờ một chút mới gật đầu.

Tô Giản cười nói: “Vậy thì không sao?”

“Nhưng mợ ba, chân của cô…”

“Không sao, tôi đã quen rồi!”

Tô Giản có ý là lúc trước ở nhà mình đã quen tự làm cơm, nghe vào taiđầu bếp lại thành con dâu nghèo gả vào nhà nghèo nhận bắt nạt là chuyệnbình thường, vì vậy Tô Giản nhất thời giành được sự đồng cảm của đầu bếp mập mạp, mà người dân lao động siêng năng hiền hậu lại giành được sựtán thưởng của đầu bếp đại ca.

Tô giản dĩ nhiên không biết hình tượng của mình trong lòng đầu bếp tănglên, anh làm cho mình một chút cơm chiên và thức ăn đơn giản, quay đầulại thì thấy đầu bếp ở bên cạnh tốt bụng nhìn anh, lập tức chào hỏi:“Chú đã ăn chưa? Cùng ăn một chút đi.”

Đầu bếp vẫn luôn ở bên cạnh nhìn anh làm cơm, thấy anh làm từng bướcthuần thục, động tác lưu loát, liền biết kĩ thuật của anh không tệ, lạithấy thành quả của anh sắc hương đều đủ, lập tức vui vẻ khen: “Mợ bathật sự là người phụ nữ có đức hạnh!”

Mặc dù hai chữ ‘đức hạnh’ nghe có chút kì cục, nhưng được người kháckhen Tô Giản vẫn hơi hài lòng, khiêm nhường đôi câu ‘đâu có đâu có’, lại thuận miệng nói: “Dạo này, không có đức hạnh không thể cưới vợ!”

Đầu bếp không biết tại sao anh lại nói chuyện cưới vợ, nhưng theo ôngnhìn nhận, vẫn cười nói: “Đúng vậy, cậu ba lấy được mợ, quả là có phúc!”

Đó còn không phải sao? Em gái Tô mềm mại như một cây cải thìa, lại bịtên họ An giam giữ! Cũng không biết đời trước người này đã phá bao nhiêu mõ! Hơn nữa còn cái tính tình kia, vô duyên vô cớ, không biết vì chuyện gì mà giận dữ, làm hại anh bị Dung ma ma bắt đi, đối mặt với một vở máu chó, anh ta có còn nghĩa khí không? Có đạo đức nghề nghiệp nữa haykhông?

Trong lòng Tô Giản vô cùng căm giận, nhưng nhìn vẻ mặt cười ha hả củađầu bếp, cũng không tiện biểu hiện ra, suy nghĩ một chút, anh đảo mắt,hỏi: “Chú à, chú đã làm việc ở nhà họ An bao nhiêu năm rồi vậy?”

Đầu bếp cười nói: “Cũng lâu lắm rồi, ngay cả cậu ba, tôi cũng nhìn cậu ấy lớn lên!”

Tô Giản nhất thời hăng hái, cười híp mắt nói: “Vậy thì quá tốt rồi! Chúnhất định biết An Dĩ Trạch có không ít chuyện xấu, kể cháu nghe một chút đi, cháu muốn hiểu rõ về anh ấy hơn!”

Cơm nước xong, lại ôm bụng nghỉ ngơi một lát, thấy Dung ma ma cũng không xuống nhìn mình, cũng không có ý muốn thả anh, Tô Giản quyết định chủđộng xuất kích.

Tô Giản xin quản gia truyền đạt ý của mình đến mẹ An. Mẹ An vừa nghe TôGiản chủ động gặp mặt, cho là cuối cùng anh cũng không kiên nhẫn chịuhành hạ nên phải cúi đầu nhượng bộ, tim đập nhanh, nhưng lại không cótâm tư đối phó với tiểu hồ ly, lại có tình trì hoãn một chút, lúc nàymới thản nhiên hất cằm bước xuống.

“Sao vậy? Cuối cùng cũng nghĩ xong rồi!” Mẹ An từ trên cao liếc xuống Tô Giản, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

Tô giản sững sờ: “Nghĩ cái gì?”

Mẹ An nghẹn lời, cặp mắt trừng trừng, vẻ mặt Thái Hậu lạnh lùng có chút không duy trì nổi: “Vậy cô gọi tôi xuống để làm gì?”

Tô Giản nói: “Là vậy, cho… Mẹ, con muốn thương lượng chuyện này với Người.”

Mẹ An hừ nhẹ một tiếng: “Không có thương lượng! Tôi đã nói rồi, tôikhông thích cô, không thừa nhận cô là con dâu của tôi, tốt nhất cô nênly hôn với Tiểu Trạch đi!”

Tô Giản nói: “Mẹ, ý của con là, hiện tại Dĩ Trạch không ở nhà, có chuyện gì, không bằng chờ anh ấy về…” Ông đây chỉ là một khách mời, chươngtrình máu chó trong nhà giàu này thật sự ông đây không chịu nổi, An DĩTrạch, anh mau trở về cho tôi!

Mẹ An tức giận nói: “Tiểu Trạch về đây, cô muốn tố cáo tôi phải không?”

Tô Giản ngẩn ra: “Tố cáo có tác dụng?”

Mẹ An oán hận nói: “Vô dụng! Một chút tác dụng cũng không có!”

Tô Giản thương lượng: “Vậy nếu không như vậy, mẹ lại không thích con,vậy con cũng không phải đứng đây làm mẹ chướng mắt, nếu không con vềtrước…”

Mẹ An tức giận: “Không được! Tôi không cho phép! Tôi muốn giám sát cô!”

Tô Giản bất đắc dĩ: Tình yêu kín đáo giữa mẹ chồng và nàng dâu sao!

Mẹ An thấy anh không nói gì, lại từ từ hả hê, nói: “Tôi nói cho cô biết, cô căn bản không xứng với Tiểu Trạch! Tôi đã chọn xong vợ cho nó, chỉcó cô gái như Tuyết Nhi mới xứng với Tiểu Trạch nhà chúng tôi!”

Tô Giản vừa nghe cực kì tò mò: “Tuyết Nhi!”

Mẹ An cho là anh bị đả kích, cực kì hài lòng: “Tuyết Nhi là thanh maitrúc mã với Tiểu Trạch nhà chúng tôi, người xinh đẹp, tính tình cũngtốt, vừa tốt nghiệp xong hai bằng của đại học Yale, còn là tiểu thư tậpđoàn họ Bạch, sao có thể so sánh với loại dân nghèo như cô?”

Những điều này, quả thật là một nữ thần! Tô Giản trong lòng mong mỏi, bật thốt lên: “Người tốt như vậy? Mong được giới thiệu!”

Mẹ An: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.