An Dĩ Trạch đẩy cửa phòng bao, một tiếng hát lập tức đập vào tai.
"Trên đời này chỉ có mẹ tốt, có mẹ, con giống như bảo vật, lao vào trong lồng ngực của mẹ, hưởng thụ hạnh phúc không ngớt..."
Là người thì đều biết hát, có điều không phải là ca sĩ hát thì quả thật... là thảm họa của nhân gian.
Kiến thức sâu rộng như tổng giám đốc An lần đầu tiên cảm thấy bài hát này có thể há thành như vậy, chắc hắn khi người soạn ca khúc này đến, nhất định cũng sẽ không biết đây là tác phẩm của mình.
An Dĩ Trạch nhíu mày một cái, đợi đến lúc nhận ra người cầm mic hát là người mình vô cùng quen thuộc, không khỏi cứng đờ.
Tô Giản nước mắt lưng tròng, vẫn còn thê thảm hát: "Trên đời này chỉ có mẹ tốt, không mẹ, con như một cọng cỏ, rời khỏi lồng ngực mẹ, tìm hạnh phúc ở nơi đâu..."
Một phòng toàn ngườu nghe tiếng hát cũng bày ra vẻ mặt 'tôi cũng say rồi'.
Thấy An Dĩ Trạch đẩy cửa đi vào, An Dĩ Nhu lập tức chạy lên đón: "Anh ba!"
An Dĩ Trạch trầm mặt: "Xảy ra chuyện gì?"
An Dĩ Nhu lúng túng nhìn Tô Giản một cái: "Bọn em uống một chút bia, kết quả không nghĩ tới chị dâu uống một chút đã say."
Hôm nay Tô Giản gặp Tô Kiệt, ban đầu là háo hức kích động, đến lúc nhìn thấy hình ảnh mình trên màn hình điện thoại của Tô Kiệt, cảm thấy đau khỏ nhớ nhung mãnh liệt ùa tới. Chẳng qua anh cũng biết, mình không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215162/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.