Ngày hôm sau, khi Tô Giản tỉnh lại, phát hiện hình như An Dĩ Trạch không để ý đến mình.
Anh nhớ hôm qua mình có uống hai ly rượu, có điều anh không nghĩ tới tửu lượng của em gái Tô lại tệ đến vậy, sau chắc là anh say. Anh mơ mơ màng nhớ được hình như bản thân hát rất nhiều, nhưng những cái khác thì đều không thể nhớ ra.
Lúc anh tỉnh lại, thấy mình thoải mái nằm trong chăn, cả người cũng cảm thấy sảng khoái, xem ra là có người chăm sóc anh.
Anh lặng lẽ đi tìm An Dĩ Nhu hỏi tình hình.
An Dĩ Nhu nói: "Tối hôm qua anh ba đến đón chị, sau đó xảy ra chuyện gì em cũng không biết."
Tô Giản có chút hoang mang gãi đầu: "Anh trai của em không để ý đến chị."
An Dĩ Nhu im lặng một chút, sau đó lại hình dung lại bộ dạng của Tô Giản tối qua một chút.
Tô Giản cũng im lặng, anh biết sau khi mình sẽ sẽ biến dạng một chút, nghĩ đến là tối qua sau khi anh say rượu, An Dĩ Trạch vất vả chăm sóc anh, cho nên anh ta mới tức giận.
An Dĩ Nhu ở một bên nói: "Em thấy tối qua mắt anh ba thâm quầng, bộ dạng giống như một đêm không ngủ."
Lúc này Tô Giản cũng cảm thấy có chút áy náy, anh thở dài nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không chị đi xin lỗi anh ta? Nhưng là do chị uống say, cũng không phải chị cố ý."
An Dĩ Nhu tích cực nghĩ kế: "Nếu không, đến lúc anh ba về đây, chị dâu, chị ôm anh ấy làm nũng? Anh ba thương chị như vậy, nhất định sẽ không so đo!"
Tô Giản tưởng tượng đến cảnh mình ôm lấy cổ An Dĩ Trạch, giọng nói nũng nịu 'Ông xã, anh không để ý người ta, người ta rất sợ đó' yên lặng run run một chút, nói: "Lần này hình như anh ba của em thật sự nghiêm túc, chỉ sợ không thực hiện cái này được."
Nghĩ đến tình hình của Tô Giản tối hôm qua, lại thêm vừa nghe được hai chữ 'hóng gió', An Dĩ Nhu yên lặng tặng một đóa hoa đồng tình với anh ba nhà mình, động thời giúp anh tranh thủ một chút lợi ích, vì vậy cô thần bí nói: "Vậy còn một phương pháp, nhất định sẽ hiệu quả."
Tô Giản vội hỏi: "Cách gì?"
Vẻ mặt An Dĩ Nhu vô cùng nghiêm túc: "Mọi người đều nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, không bừng chị dâu ở trên giường... ừm, nói lời xin lỗi với anh ba đi."
Trước đó Tô Giản còn nghi ngờ sao phải nói xin lỗi ở trên giường, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh không che giấu của An Dĩ Nhu, lập tức hiểu, sau đó anh lại theo bản năng tưởng tượng...
Anh cởi sạch quần áo quỳ xuống trước mặt An Dĩ Trạch, dịu dàng nói: "Ông xã, anh hãy chà đạp em đi! Chỉ cần anh không tức giận nữa!"
An Dĩ Trạch phanh ngực lộ nhũ, khom người nâng cằm anh, nhếch môi cười, yêu mị nói: "Em, tiểu yêu tinh này, tối nay anh sẽ không bỏ qua cho em!"
... Tô Giản bị sét đánh thiếu chút nữa không đứng vững.
"Còn có cách nào khác không?" Tô Giản hỏi.
"Cách khác?" An Dĩ Nhu suy nghĩ một chút đến tình tiết hay thấy trên tivi. "A, có! Hiện tại anh ba đang ở công ty, không bằng chị dâu làm cho anh ấy một bữa cơm tình yêu đi!"
Dù Tô Giản không đặc biệt tình nguyện, nhưng việc đó khá dễ dàng, đây vẫn là biện pháp đáng tin một chút.
Huống hồ anh có thể nhờ vào đó đến thăm công ty CMI, thuận tiện biết đến phòng làm việc của tổng giám đốc trong truyền thuyết luôn.
Vì vậy anh bắt đầu phấn khởi chuẩn bị thức ăn.
Chỉ là vừa hành động lại dừng lại.
Nhưng tên An Dĩ Trạch thích ăn gì chứ?
Anh cố gắng nhớ lại những món An Dĩ Trạch thường hay ăn, nhưng vừa nhớ lại thì thỉnh thoảng lại nhớ đến An Dĩ Trạch hay gắp thức ăn cho anh, An Dĩ Trạch thích ăn cái gì, anh lại không biết được.
Tô Giản suy nghĩ một chút, cảm thấy mình nên tìm người hỏi thăm một chút.
Vừa đi vào phòng, anh liền nhìn thấy mẹ An, vì vậy anh tiến lên khiêm tốn mong được chỉ bảo.
Ai ngờ mẹ An vừa nghe được liền trợn trừng mắt: "Thậm chí món ăn Tiểu Trạch thích cô cũng không biết, cô làm con dâu kiểu gì vậy!
Tô Giản yên lặng gáo thét trong lòng: Anh ta đưa tôi đi hóng gió tôi trả lại anh ta bữa cơm tình yêu, đứa con dâu này thật tốt biết bao! Nhưng trên mặt lại khiêm tốn: "Mẹ nhất định sẽ biết, mẹ nói cho con biết một chút đi!"
Thấy Tô Giản cúi đầu muốn nhờ, mẹ An rất đắc ý: "Tôi đương nhiên biết! Tiểu Trạch là miếng thịt rớt xuống từ người tôi, tất cả của nó tôi đều rõ như trong lòng bàn tay!"
Tô Giản yên lặng nói trong lòng: Vậy mẹ An biết tại sao Tiểu Trạch tức giận sao? Trên mặt lại tỏ vẻ rửa tai lắng nghe.
Mẹ An đắc ý nói những món ăn An Dĩ Trạch thích ra, cuối cùng hất cằm nói: "Cô phải nhớ! Nếu như cô không chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch, tôi sẽ nói nó ly dị cô!"
Tô Giản nháy mắt mấy cái, cảm thấy hình như những lời này nói lên điều gì. Trước đâu Dung Ma Ma nói 'tôi không thích cô, tôi không công nhận cô là con dâu tôi, cô nhất định phải lập tức ly dị với Tiểu Trạch', hôm này lại trở thành 'Nếu như cô không chăm sóc tốt cho Tiểu Trạch, tôi sẽ nói nó ly dị cô', dù vẫn là một chủ đề, nhưng hình như, Dung Ma Ma không còn ghét anh như trước nữa
Tô Giản đột nhiên nghĩ đến mẹ mình, trong lòng lại hơi đau xót, nhìn lại Dung Ma Ma, bỗng nhiên mềm lòng.
Dù tính cách có hơi trẻ con một chút, nhưng Dung Ma Ma cũng là một người mẹ tốt.
Gần đây đang nhớ mẹ, giọng nói của Tô Giản có chút mềm mại, chân thành nói: "Mẹ, mẹ có thích ăn gì không? Con cũng làm cho mẹ!"
Mẹ An sững sờ, ngay sau đó vẻ mặt có chút dễ chịu, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ kiêu ngạo thường ngày, ghét bỏ nói: "Tôi không cần ăn đồ cô làm! Ngộ nhỡ cô hạ độc bên trong thì sao?"
"..." Tô Giản bất đắc dĩ. "Mẹ, sao có thể có chuyện đó?"
"Ai biết được?" Mẹ An bĩu môi. "Hôm qua trên tivi có tình tiết như vậy!"
Tô Giản yên lặng nâng trán: "Vậy mẹ, nếu không để con làm cho mẹ một chút điểm tâm?"
Mẹ An hất cằm: "Tôi không thích ăn bánh bí đỏ và bánh ngọt mã đề tí nào!"
Tô Giản nhịn cười: "Được, con biết rồi."
Tiễn mẹ An, trở lại phòng bếp, Tô Giản đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện ông quản gia đang đứng đằng sau.
Tô Giản sửng sốt một chút: "Chú Vương, có chuyện gì không?"
Quản Gia sâu xa nói: "Mợ ba, vừa rồi phu nhân nhớ nhầm, bà nói cho cô biết, tất cả đều là mó cậu hai thích ăn."
Tô Giản: "..."
Sau khi biết được những món An Dĩ Trạch thích từ quản gia, Tô Giản bận rộn ở trong bếp một hồi, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Anh để quản gia đưa món bánh bí đỏ và bánh ngọt Mã Đề anh làm cho mẹ An, còn mình thì để thức ăn làm cho An Dĩ Trạch vào hộp cách nhiệt.
Thay quần áo xong đi ra, đúng lúc gặp được An Dĩ Nhu, An Dĩ Nhu quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, lắc đầu: "Chị dâu, chị sẽ không mặc áo phông quần jeans đi gặp anh ba chứ? Cái này không thể được!"
Tô Giản cúi đầu quan sát mình một chút, mờ mịt nói: "Không được sao? Chị thấy cũng tạm được mà."
An Dĩ Nhu lắc đầu nói: "Dĩ nhiên không được! Bây giờ chị phải đi xin lỗi anh ba, dĩ nhiên phải biến thành bộ dạng anh ba thích!"
Tô Giản có chút 囧: "Chị thấy anh ba em thật sự thấy thích chị mặc như vậy." Thường ngày anh cũng hay mặc áo phông quần jeans, không thấy An Dĩ Trạch nói gì, huống hồ, anh cũng không phải là vợ của anh ta thật, ông chủ còn có thể kén chọn chuyện nhân viên mình mặc gì sao?
... Ặc, hình như thật sự có thể.
Tô Giản nhờ chỉ bảo: "Vậy anh ba thích con gái mặc gì?"
An Dĩ Nhu cười nói: "Cái này chị dâu hỏi đúng người rồi!"
Bị An Dĩ Nhu kéo đi bắt ăn mặc một phen, cuối cùng Tô Giản cũng có thể ra cửa.
Để tài xế đưa anh đến công ty CMI, Tô Giản xuống xe. Đứng trước cao ốc hùng vĩ, trong lòng Tô Giản có trăm mối cảm xúc ngổn ngang: Trước đây, giấc mơ của anh là được làm nhân viên của CMI, được thăng chức, được tăng lương, đảm nhiệm chức quản lý, nhậm chức CEO, cười vợ nhà giàu, đi lên cuộc sống đỉnh cao. Mà hôm nay, thế sự vô thường, khúc khuỷu, cuối cùng anh cũng được vào CMI, chức cao lương cũng cao, nhưng... mẹ nó, không cười được dâu nhà giàu, ngược lại còn gả cho con nhà giàu đẹp trai, không nhậm chứ CEO, ngược lại trở thành bà chủ! Suy nghĩ một chút quả thực tan nát cõi lòng!
Tô Giản xách hộp cách nhiệt vào đại sảnh, sau đó đến trước tiền sảnh hỏi vị trí: "Xin hỏi, phòng làm việc của tổng giám đốc của mấy người ở tầng mấy?"
Cô gái trẻ tuổi lễ phép hỏi: "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Tô Giản ngần ra, lắc đầu: "Không có."
Cô gái nhìn anh xin lỗi: "Vậy thật xin lỗi."
Tô Giản trong lòng có chút buồn bực: Ông đây tốt bụng vội tới đưa cơm cho An Dĩ Trạch lại còn muốn hẹn trước mới được, khoảng cách có cần chênh lệch vậy không!
Nhưng anh quả thật không muốn nói mình là vợ An Dĩ Trạch, vì vậy không thể làm gì khác hơn là phải tìm một lý do khác: "Hic, tôi đến để giao thức ăn!"
Cô nhân viên không khỏi lại quan sát anh một chút, ánh mắt có hơi do dự, Tô Giản biết mình có lẽ không giống người giao đồ, vội bổ sung: "Tổng giám đốc An của các cô có yêu cầu... phải là người đẹp giao đồ."
Cô nhân viên trực đài: "...Xin chờ một chút.
Cô nhân viên bắt đầu gọi điện thoại, muốn chứng thực với văn phòng tổng giám đốc một chút, kết quả nhận được là vừa rồi tổng giám đốc An thật sự muốn bí thư đặt đồ bên ngoài.
Cô nói: "Cô đặt đồ ở đây là được, lát nữa chúng tôi sẽ cho người đưa lên."
Tô Giản lắc đầu nghiêm túc nói: "Không được, tổng giám đốc của các cô muốn được người đẹp phục vụ, không thấy tôi, sao anh ta bỏ qua? Tôi là người vô cùng có đạo đức nghề nghiệp!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]