Dù quá trình phúc tạp, nhưng dưới sự kiên trì bền bỉ đốc thúc của An Dĩ Trạch, cuối cùng Tô Giản vẫn phải nhảy đúng dáng.
Sau khi luyện tập xong một lần, Tô Giản giương mắt nhìn An Dĩ Trạch: “ Thế nào?”
An Dĩ Trạch gật đầu, “ Hoàn hảo!”
Tô Giản tự đắc nói: “ Quả nhiên tôi vẫn có tài năng thiên phú!”
An Dĩ Trạch: “….”
Buổi tối trước khi ngủ, Tô Giản đột nhiên nhớ đến một vấn đề.
“ Đúng rồi, tới sinh nhật 30 tuổi của anh, có cần phải chuẩn bị quà cho anh không?”
An Dĩ Trạch liếc mắt nhìn anh: “ Em nói thử xem?”
Tô Giản có chút buồn bực: “ Được rồi… nhưng tôi cũng không biết nên tặng anh quà gì cho tốt.”
Vẻ mặt An Dĩ Trạch dịu dàng: “ Có tấm lòng của em là được rồi.”
Tô Giản suy nghĩ một chút, hỏi: “ Vậy người khác thì tặng quà gì? Ví dụ như ba mẹ anh thì tặng cái gì?”
An Dĩ Trạch nhớ lại một chút: “ Năm ngoái ba mẹ anh tặng anh một khu đất.”
Tô Giản: “….”
Thấy Tô Giản lâu không lên tiếng, An Dĩ Trạch kinh ngạc nói: “ Giản Giản?”
Tô Giản nói: “ Tôi muốn xem sinh nhật của tôi còn bao nhiêu lâu thì đến!”
An Dĩ Trạch nói: “ Còn mấy tháng nữa, sao vậy?”
Tô Giản nói: “ Sinh nhật của tôi, có phải anh cũng tặng tôi một món quà như vậy?”
An Dĩ Trạch gật đầu: “ Em muốn cái gì?”
Tô Giản nói; “ Tôi không cần gì hết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215149/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.