Không lâu sau, An Dĩ Hằng và An Dĩ Trạch đều bị khách khứa bao vây, Tô Giảnkhông có hứng thú với việc đoan trang tiếp đón khách khứa cùng An DĩTrạch, mà An Dĩ Trạch cũng thấy ánh mắt anh lóe lên chút mệt mỏi, vừanghĩ đến vừa rồi anh nói mình đi giày cao gót rất mệt, liền đặc biệt dặn dò anh tạm thời đi nghỉ một chút.
Tô Giản tất nhiên lập tức tuân lệnh, từ từ đi xuyên qua đám người, sau đó ưu nhã chuồn êm.
Trước tiên đi tìm chút gì đó bỏ vào bụng, rồi sau đó Tô Giản liền tìm một góc lặng lẽ nghỉ ngơi. Góc này của anh không có ánh đèn, khá tối, hơn nữacòn không có ai, anh dứt khoát không cần che giấu, lén cởi giày cao gótxuống, cả người ngồi trên lan can, dựa vào đó nhìn vào một vùng đèn đuốc của lễ hội. Quần áo đẹp đẽ, bữa tiệc linh đình, nơi này thật sự vô cùng náo nhiệt, nhưng có hơi mệt một chút, bất kể mặc bộ quần áo thế nào,anh vẫn phải bày ra khuôn mặt tươi cười. Trong lòng Tô Giản có chút châm chọc: Xem ra nhà giàu cũng không có gì tốt. Lại nói sau này lúc anh cótiền, thành đại gia, anh cũng phải mở một buổi tiệc, đến lúc đó, anhliền quy định mọi người không được mặc lễ phục, đàn ông nhất định phảimặc áo lót quần cộc, nữ mặc một bộ váy dài thướt tha, cũng không cầnrượu ngoại, mà là lẩu, lê lạnh, miến chua cay, bánh bao nhân thịt, đậuhũ thúi, sủi cảo, cổ vịt, móng heo, vân vân, tất cả thoải mái! Âm nhạccũng là đàn dương cầm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215143/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.