Thật vất vả mới tiến được bà dì, Tô Giản lập tức đầy máu sống lại, mỗi ngàymang vẻ mặt hồng hào tiếp tục chăm sóc cho đóa hoa của tổ quốc.
Trước kia em gái Tô quy định mỗi tuần phải nhất định phải nạp một bản thuhoạch, lớp trưởng tất nhiên làm hết phận sự thu lại bài. Lúc đầu Tô Giản còn cảm thấy bài tập nhóm nhiều như vậy là việc khiến người khác mệtmỏi, nhưng sau khi kiểm tra qua vài bài, lại cảm thấy công việc này cóchút thú vị.
Cũng không biết có phải trước đây em gái Tô là mộtcô giáo thân thiện hay không, học sinh đều thích ở trong bản thu hoạchkể ra một ít bí mật nhỏ, cẩn thận bày tỏ một chút chuyện với cô giáo.Trẻ con 17, 18 tuổi, thế giới nhỏ nói nhàm chán cũng nhàm chán, nhưngnói phong phú thì cũng rất phong phú, trong đầu thật sự có nhiều ý nghĩkỳ quái.
Tô Giản tiện tay mở một bản thu hoạch, chỉ thấy trên đó có đề to mấy chữ: 17 tuổi, em đã già.
Tô Giản thầm châm chọc trong lòng: Nhóc con nói 17 tuổi đã già, bậy bọn họ gần tuổi băm còn không phải nên gọi là lão già! Có phải như vậy rấtkích thích hay không!
Trong đầu đột nhiên nảy ra suy nghĩ, Tô Giản lấy điện thoại di động ra, cười híp mắt nhắn một tin ngắn cho An Dĩ Trạch.
"Hôm nay đọc được một bài văn, cảm thấy rất hợp với anh đó, chú An." Sau đó liền chụp lại bài văn của học sinh gửi kèm.
Tâm tình tốt lên một chút, Tô Giản cầm bút đỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215121/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.