Chương trước
Chương sau
Vốn là ý định nhất thời nhưng một khi đã có ý tưởng, Tô Giản nhất thời nổi lên hứng thú, vốn đã không rảnh rỗi lập tức tiến công.

An Dĩ Trạch nhìn anh hưng phấn, liền không nói gì. Ngược lại Tô Giản cố lòng tiên phong, vì vậy vỗ ngực nói: "Cái gì cũng không cần lo, đều giao cho tôi, đến lúc đó theo tôi là được rồi!"

Nhìn vào kế sách, cuối cùng Tô Giản cũng hoàn thành kế hoạch xuất hành. Dặt cxong vé máy bay và chỗ ở, mọi chuyện sẵn sàng, chỉ thiếu lên đường.

Lúc hai người đến dưới chân Hoa Sơn đã là buổi trưa. Ăn một bữa cơm đơn giản dưới chân Hoa Sơn, sau đó hai người bắt đầu mua vật phẩm cần thiết cho việc leo núi.

Tô Giản lấy ra một tờ giấy những vật phẩm cần thiết: "Áo mưa, cái loạt bao tay, thức ăn, nước,..."

An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản để các loại đồ ăn vào xe, nói một cái: "Phải dùng nhiều như vậy? Trên núi chắc có thể mua."

Tô Giản nói: "Để ăn trên đường nữa! Leo núi mệt mỏi, anh lại ăn rất nhiều!"

An Dĩ Trạch: "..."

Bà chủ siêu thị nhiệt tình nói: "Leo núi mệt mỏi, cần uống nhiều nước, có lẽ hai người phải mang nhiều nước một chút!"

Tô Giản nhìn chai nước suối lớn một chút, do dự: "Có phải quá nặng rồi không?"

Bà chủ nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Cô xem, bạn trai cô cao to như vậy, nhất định không thành vấn đề!"

Sống lại trở thành phụ nữ, xem ra không phải không có chỗ tốt! Vốn đang định cùng mang với An Dĩ Trạch, Tô Giản lập tức thay đổi chủ ý, vui mừng nói: "Vậy cũng được!"

Từ đầu tới cuối An Dĩ Trạch không nói gì, chỉ là khi đeo túi leo núi lên người, vẻ mặt cũng không thay đổi.

Ngược lại Tô Giản nhìn anh, cảm thấy rất mới mẻ. Ngày thường tổng giám đốc An mặc Tây trang phong độ, mà nay mặc áo phông lại mang vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, lại đeo thêm balo leo núi, còn thật sự có chút phong độ của du khách.

Nếu như trên cổ mang một cái máy ảnh, trên đầu đội chiếc mũ màu vàng, trên tay cầm cờ đỏ, vậy thì càng kinh điển.

Tô Giản quan sát anh một phen, đột nhiên nói: "Dĩ Trạch, cúi đầu xuống một chút!"

An Dĩ Trạch không hiểu, lại vẫn cúi đầu: "Sao vậy?"

Tô Giản móc một chiếc khăn trùm đầu ra, đeo lên cho An Dĩ Trạch, nghiêm túc nói: "Leo núi rất dễ ra mồ hôi, còn khăn trùm đầu này, có thể ngăn mồ hôi chảy vào mắt. Dù sao Hoa Sơn nguy hiểm như vậy, ngộ nhỡ mắt không thấy rõ để ngã, có khả năng rơi xuống sơn cốc."

An Dĩ Trạch 'ừ' một tiếng, giọng nói có chút dịu dàng.

Trên mặt Tô Giản chính trực, trong lòng lại vô cùng hồi hộp: An Dĩ Trạch mang khăn đội đầu quả nhiên giống lúc ở cữ, ha ha ha!

Mua xong vé vào cửa, hai người bắt đầu lên núi. Hoa Sơn được biết đến với 'con đường Hoa Sơn xưa', đỉnh núi hùng vĩ, còn đường hiểm trở. Tô Giản say mê thưởng thức phong cảnh ven đường đến nghiện, thỉnh thoảng lại lấy máy ảnh ra chụp mấy tờ rơi. Lúc đầu đi có thể coi là thong thả, anh không mang gì nặng, một thân nhẹ nhàng, tất nhiên là ung dung. Thỉnh thoảng quay đầu nhìn An Dĩ Trạch, phát hiện ười đang đeo một cái balo lớn, sắc mặt phiếm hồng, không còn bộ dạng tiêu sái kiêu ngạo ngày thường, anh lập tức cầm máy ảnh lên chụp lại đối phương.

An Dĩ Trạch cau mày nói: "Luôn chụp anh làm gì?"

Đương nhiên là vì dáng vẻ chật vật của anh hiện tại! Tô Giản nghiêm túc nói: "Vì anh đẹp trai!"

An Dĩ Trạch: "..."

Nhưng mà càng đi lên, đường núi càng cao, có nhiều chỗ thang đá thẳng đứng đến 90 đọ, chỉ có thể nắm dây sắt ven đường để leo lên. Vì vậy lúc đầu còn thong thả ung dung Tô Giản bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi từ trên trán chảy xuống.

An Dĩ Trạch nghiêng đầu nhìn anh một cái, đột nhiên nói: "Ở đây có một cái sân, nghỉ ngơi một chút đi!"

Tô Giản đã sớm mệt mỏi, nhưng nhìn An Dĩ Trạch đi thẳng ung dung, liền có tâm tư muốn so tài với anh, không muốn kêu mệt mỏi. Hiện tại An Dĩ Trạch nói nghỉ ngơi, trong lòng anh cầu còn không được, ngoài mặt lại nhướn mày: "Anh mệt sao?"

An Dĩ Trạch nhìn anh, 'ừ' một tiếng.

Tô Giản lập tức vui sướng ngồi lên hòn đá trong đình, tàm thân như quả bóng xì hơi mềm xuống.

An Dĩ Trạch yên lặng đưa bình nước đến.

Tô Giản uống thoải mái một trần, sau đó lau miệng, nhìn đỉnh núi phía xa thở dài nói: "Phu Di gần hơn, nhưng người lại đông; Hiểm Viễn xa hơn, nhưng là người ít. Một đời vĩ đại, trách mắng, đặc biệt xem, thường tại viễn, mf chỗ người hiếm đến, cố không phải là người có chí không thể tới vậy." Đây là bài anh đọc trong một bài luận của một học sinh, liền thuận miệng đọc ra. Thấy An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía anh, anh lập tức có một loại tự hào là người có ăn có học, tự đắc nhìn về phía An Dĩ Trạch: "Biết là ai viết không?"

An Dĩ Trạch thản nhiên nói: "Vương An Thạch, 'Du Hoa Sơn Ký'."

Tô Giản: "..."

Ngay lúc này, bên cạnh đột nhiên có hai du khách trẻ tuổi đi đến, trong đó nữ du khách lễ phép nói với Tô Giản: "Xin chào, xin hỏi có thể chụp cho chúng tôi một bức hình không?"

"Không thành vấn đề!" Tô Giản nhận lấy máy chụp hình, chụp cho đôi du khách vài tấm.

Nữ du khách lễ phép nói cảm ơn, lại nhiệt tình nói: "Nếu không để tôi cũng chụp chung cho hai người vài tấm đi!"

Tô Giản đang muốn từ chối, An Dĩ Trạch đột nhiên lên tiếng nói: "Cảm ơn."

"Hai người có thể dịch sát lại gần một chút được không." Nữ du khách cầm máy ảnh lên, nói về phía hai người.

An Dĩ Trạch giơ tay ôm hông Tô Giản, Tô Giản giương mắt nhìn anh một cái, không nghĩ đến An Dĩ Trạch cúi hạ mắt nhìn xuống.

"Tách!" Nữ du khách nhấn nút, chụp lại hình ảnh này.

"Hiệu quả rất tốt!" Cô gái đưa cho Tô Giản, lại thở dài nói.

"Cảm ơn." Đợi đến khi hai người tiếp tục đi về phía trước, Tô Giản mới quay lại xem hình. Chờ đến khi nhìn hình ảnh mình và An Dĩ Trạch gần gũi, một người ngẩng đầu một người hạ mắt, bốn mắt nhìn nhau khiến anh không khỏi sửng sốt một chút.

Rõ nét thì rõ nét, tươi mát có tươi mát, có điều, rõ ràng là có chút không bình thường, tại sao anh lại không thể phát hiện ra mùi vị là lạ trong đó!

Tô Giản đang cau mày, An Dĩ Trạch đột nhiên nói: "Chụp không tệ!"

Hai người tiếp tục lên đường. Đi được một đoạn, trước mặt lại xuất hiện một đôi tình nhân nhỏ.

Tô Giản đã mệt đến chỉ có thể thở hổn hển, bây giờ không có sức lực vượt qua, liền bò theo phía sau đôi tình nhân.

Chỉ nghe cô gái nhẹ nhàng nói: "Ông xã, em đói."

Chàng trai nói: "Bảo bối muốn ăn gì?"

Cô gái nói: "Em đột nhiên muốn ăn đồ Mĩ."

Đồ ăn Mĩ? Nghe có vẻ đồ ăn thượng hạng. Đang leo núi có chút đói bụng, lỗ tai Tô Giản lập tức dựng lên.

Chàng trai nói: "Bảo bối, nhịn một chút, ở đây không có KFC, lát nữa chúng ta về ăn được không?"

Thì ra đồ Mĩ là KFC... Tô Giản yên lặng đổ mồ hôi.

Một lát sau, cô gái lại dịu dàng nói: "Ông xã, người ta mệt quá."

Chàng trai lại thuận theo nói: "Bảo bối ngoan, hôn một cái!"

"Ông xã, em muốn anh cõng em!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.