An Dĩ Trạch hồi lâu không lên tiếng.
Gió núi gào thét, mang đến từng trận lạnh lẽo sau cơn mưa. Hai người imlặng, trên núi trừ tiếng gió, hình như không còn âm thanh gì khác.
An Dĩ Trạch hạ mắt, vẻ mặt vẫn giống bình thường, không có biểu cảm gì.Nhưng Tô Giản đã quen thuộc anh lại có thể cảm giác được, vẻ mặt giờphút này không phải là mặt liệt như ngày thường, mà là hình như thậtsự... khổ sở.
Mấy ngày nay trở lại đây, anh từng thấy An Dĩ Trạch không nói, cũng gặp qua An Dĩ Trạch mỉm cười, nhìn thấy An Dĩ Trạchtức giận, cũng nhìn thấy An Dĩ Trạch dịu dàng, nhưng hình như anh chừatừng thấy qua An Dĩ Trạch yên lặng như vậy.
Tô Giản không cảmthấy mình là người biết thông cảm, nhưng không biết tại sao, nhìn bộdáng này của An Dĩ Trạch, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một chút khóchịu.
Cuộc đời này của anh, chưa từng được cô em nào thật sựthích ua, mà người đàn ông anh xem tình địch, có vẻ có rất nhiều cô gáithích, nhưng hai lần đều bị người trong lòng từ chối. Cũng không biếthai người bọn họ, rốt cuộc là ai bi thảm hơn.
Loại không khí này, Tô Giản cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể lúng túng nóimột câu: "Chúng ta đi thôi." Sau đó dẫn đầu đi về phía trước.
Từlúc đi xuống từ Tây Phong, hai người không đi nơi khác nữa, trực tiếptrở về cửa chính, quay lại đường cũ về Thương Long, sau đó quay đầuxuống núi.
Con đường này là Tô Giản đặc biệt chọn ra để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215111/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.