Từng ngày trôi qua, Tô Giản dần thích ứng với cuộc sống ở thị trấn nhỏ.
Trẻ con ở đây không hoạt bát như học sinh trước đây của anh, có vẻ giản dị hơn nhiều, nhưng thật đáng yêu, mặc dù lúc đầu Tô Giản có chút bỡ ngỡ, nhưng đã nhanh chóng quen thân với bọn họ.
Địa phương nhỏ không có tiết mục giải trí gì, ký túc xá cũng không có TV, ngược lại Tô Giản có đưa máy tính theo, chỉ là không có mạng, anh lại không thể ra tiệm net ngồi cùng học sinh, vì vậy không thể dùng điện thoại lướt net.
Lúc An Dĩ Trạch gọi điện thoại tới, nghe được anh cảm thán lưu lượng hết quá nhanh, nói: "Không sao,anh trả tiền điện thoại cho em."
Tô Giản lập tức vui vẻ ra mặt, liền nói: "Ông xã, anh thật tốt!"
Ở đầu bên kia, An Dĩ Trạch cười khẽ một tiếng.
Nói chuyện hồi lâu, Tô Giản cúp điện thoại mới phát hiện, bản thân vô thức nói chuyện với An Dĩ Trạch gần một tiếng.
Khi nào thì anh lại có nhiều lời để nói với An Dĩ Trạch như vậy? Tô Giản có chút buồn bực, lại có chút đau lòng, đây chính là đường giây quốc tế đó!
Nhưng mà sau khi kiểm tra cước phí điện thoại thì anh lập tức không đau lòng... An Dĩ Trạch lại trả cho anh 1 vạn tệ cước phí!
Đây đơn giản chính là phòng cách nhà giàu thô bạo! Tô Giản vừa châm chọc, lại nằm trên giường ôm điện thoại di động ngây ngô cười.
Buổi tối, lúc ngủ, Tô Giản luôn cảm thấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215070/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.