Đi vào trong nhà, An Dĩ Trạch để Tô Giản bị ướt thay quần áo trước, quay đầu nhìn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, ánh mắt anh lộ vẻ áy náy: "Xin lỗi, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn xe, kẹt xe rất lâu, cho nên tới chậm."
"Không sao." Tô Giản lắc đầu một cái. "Sao điện thoại anh không gọi được?"
An Dĩ Trạch lấy điện thoại di động ra nhìn một cái, đúng là hết pin, lại nghĩ đến vẻ mặt Tô Giản vừa rồi, dần dần hiểu rõ: "Vừa rồi em không gọi được cho anh phải không?"
Tô Giản cúi đầu giật giật khóe miệng: " Ừ, em còn tưởng anh không đến." Ngừng lại một chút. "Em đi hâm nóng thức ăn."
Có điều vừa đưa tay cầm bát, tay run rẩy bỗng nhiên mất thăng bằng, bát lập tức rơi xuống đất.
Thanh âm vỡ tan vô cùng rõ ràng. Tô Giản bỗng nhiên run một cái, sau đó ngồi chồm hổm nhặt mảnh vỡ.
"A..."
"Sao vậy? Cắt phải tay?"
"Ừm."
An Dĩ Trạch tìm băng cá nhân, cau mày dán lại cho Tô Giản, nhìn Tô Giản còn muốn đi qua nhặt mảnh vỡ, liền nói: "Để anh."
Thu thập xong mảnh vỡ, An Dĩ Trạch ngồi xuống bên cạnh Tô Giản, thấy Tô Giản ngơ ngác nhìn băng cá nhân trên ngón tay, không khỏi khẽ cười: "Giản Giản?"
Tô Giản nhìn anh, đột nhiên đưa tay ôm lấy anh.
An Dĩ Trạch sững sờ, cũng đưa tay lên, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy?"
Tô Giản thấp giọng nói: "Có chút lạnh..."
An Dĩ Trạch siết chặt tay, ánh mắt hiện vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-tinh-dich/3215064/chuong-82-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.