Nhưng không giống trong nguyên tác, lần này Ancia không chết. Tất nhiên, Ancia thật đã ra đi rồi, nhưng Diana không biết điều đó. Vì vậy con bé sẽ không phải chịu đựng cảm giác tội lỗi trong suốt phần đời còn lại của mình nữa.
"Lúc nãy chị ngầu lắm. Em không bao giờ có thể làm vậy được. Mọi người đang điên cuồng khen ngợi chị kìa, không đùa được đâu!"
Trong "Tiểu thư và quái vật", có một cảnh Ancia nói rằng cô ấy không oán trách Diana. Tất nhiên, đúng là cô ấy cảm thấy ghen tị và ghét bỏ trong tình huống đó, nhưng cô không thể ghét em gái mình, người duy nhất thật lòng thích cô.
Mọi người có thể không biết, nhưng Diana có thể nhận ra rằng tôi là giả.
Tôi hồi tưởng lại truyện gốc và cố gắng hành động sao cho giống Ancia thật.
"Cảm ơn em."
"Đẹp quá."
Diana cười thật tươi. May mắn rằng, con bé không có vẻ gì là nghi ngờ.
"Chị đã thấy ổn hơn chưa?"
"Hả?"
"Họ nói trước đây chị bị đuối nước."
"Ồ, phải..."
"Em đã rất lo lắng, nhưng may quá trông chị vẫn khỏe mạnh."
Cô bé nhìn xung quanh rồi tiến lại gần tôi.
"Chị, cầm lấy cái này đi."
Diana đưa cho tôi một cái hộp nhỏ màu đỏ.
"Cái gì đây?"
"Đây là đạo cụ làm từ đá Mana lửa. Chị có thể dùng thứ này để giữ ấm. Lúc nãy em đã muốn đưa cho chị, nhưng mà chưa có cơ hội."
"Không sao. Chị đã ổn hơn nhiều rồi."
"Đừng lo về cha nhé!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-thai-tu-quai-di/2575385/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.