Đôi mắt đỏ rực của cậu rung động dữ dội. Một đứa trẻ ghét bị coi là trẻ con cũng không phải chuyện lạ gì.
"Phu quân bé nhỏ của ta ơi. Đi ngủ thôi nào."
"Ta không phải trẻ con!"
Blake lại càng giận dữ hơn mặc dù tôi đã cẩn thận sửa lại cách gọi của mình.
Tuy nhiên, việc một đứa trẻ ghét bị gọi là trẻ con hay em bé thì cũng là chuyện bình thường. Tôi đã biết sơ qua về việc cậu ấy muốn tôi nói điều gì, nhưng tôi không nghĩ rằng mình nên chiều theo ý của cậu nhiều quá.
"Người là trẻ con mà."
"Hả..."
Blake trợn tròn mắt như thể cậu đang ngạc nhiên.
Điều đó khiến cậu kinh ngạc tới vậy sao?
***
Chắc cậu ấy đã rất bất ngờ.
Blake từ lúc đó tới giờ đã thở dài mấy lần. Giờ thì cậu đang đứng im lặng dưới bóng cây to nhất trong cung điện.
Trên thân cây to đẹp có khắc dấu đo chiều cao của tôi, Blake và Diana. Chúng tôi đã đo chiều cao của mình vào năm ngoái và đầu năm nay. Tôi là người cao nhất, sau đó đến Diana rồi tới Blake.
"Điện hạ, hãy đi ăn trước đã."
"Ta không đói..."
Cậu ủ rũ nói.
"Sao vậy? Người bị ốm à?"
"Ta có ăn thì cũng có cao lên được tí nào đâu..."
"Người phải ăn thì mới cao lên được chứ."
"Ta đã ăn rất nhiều những vẫn chẳng thể cao hơn nàng..."
"Không sao đâu mà. Người chỉ đang phát triển muộn thôi."
Không có một miêu tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-vo-cua-thai-tu-quai-di/2575378/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.