Mình nhìn chăm chăm vào mặt cậu ấy, miệng không thốt ra nổi lời nào khác ngoài câu: "Mình đâu có khóc!". Thà chết chứ không đời nào mình thừa nhận vụ vừa nãy đứng dưới lầu khóc như mưa như gió giữa trời mùa Đông giá rét. M m
t lắm!
"Mình đâu có khóc!" - mình thản nhiên nhận cốc trà nóng từ tay Christopher, giọng tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra. Câu trả lời quá tuyệt! Emm Watts, cố lên!
"Rõ ràng là có mà!" - vừa nói Christopher vừa ngồi xuống phía đầu kia của ghế sô-pha, sau khi đã gạt nốt chồng báo Los Angeles Times và Seattle Post-Intelligencer xuống sàn nhà. Cosabella, tửng từng tưng cuộn tròn trên cái gối giữa hai đứa mình, lim dim nhìn từng cuộn báo lần lượt rơi xuống sàn gỗ, còn tai thì vẫn dỏng lên nghe ngóng đầy tò mò - "Cậu có thể cố bao biện rằng cậu bị chảy nước mắt vì trời quá lạnh nhưng ai cũng có thể nhìn ra được là cậu đã khóc".
Mình cứng họng không cãi lại được câu nào. Còn biết nói gì nữa khi sự thật nó rành rành ra như thế. Mình bị Christopher lật tẩy rồi. Mình cố chữa ngượng bằng cách hớp một ngụm trà nóng, hy vọng lấy lại được thần trí, nghĩ ra được lời biện minh nào hợp lý hơn một chút. Ngoại trừ... chẳng nghĩ ra được lời nào hết.
"Cậu không phải kể cho mình nghe nếu cậu không muốn" - Christopher động viên - "Nhưng nói thật nhé, mình thấy cậu cũng chẳng có gì để mất. Mình chẳng quen biết ai bạn cậu nên có muốn kể cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-sieu-mau-being-nikki/2719303/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.