Cái ý tưởng cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý luôn nảy ra trong đầu mình mỗi lần mình quay về nhà cũ thăm mọi người và bắt gặp ánh mắt mẹ mình nhìn mình khi mình bước vào trong nhà và chào: "Mẹ ơi, con đây!".
Mọi cung bậc, sắc thái tình cảm đều diễn ra rất nhanh, chỉ trong một khoảnh khắc - vừa có chút gì đó phấn khích, sau đó là nỗi thất vọng và cuối cùng là sự cam chịu. Mẹ vẫn luôn hi vọng gặp lại Emm ngày xưa, nhưng thay vào đó người đứng trước mặt mẹ lúc này lại là Nikki... dù cho đó chỉ là vẻ bề ngoài. Và mình thấy được một nỗi thất vọng thoáng qua trong mắt mẹ khi nhận ra người vừa bước vào kia không phải là Emm. Tất nhiên, ngay lập tức sau đó mẹ trở lại với sự hân hoan chào đón ban đầu với nụ cười và cái ôm rất chặt như muốn nói tất-nhiên-đó-là-con-rồi.
Tuy vậy cái cảm xúc đó vẫn luôn hiện hữu mỗi khi mẹ nhìn thấy mình - sự thất vọng. Bởi sự thật là mình không còn là con gái của mẹ nữa. Không hoàn toàn. Không phải như xưa.
Có thể bên trong tâm hồn thì đúng. Nhưng vẻ bề ngoài thì không.
Và mẹ vẫn chưa thể đón nhận con người mới của mình. Một cách hoàn toàn và tự nguyện.
Và một phần trong mình hiểu được rằng trong suốt cuộc đời này mẹ cũng sẽ không thể làm được điều đó.
Thực lòng mình không hề trách mẹ. Bởi mình hiểu.
"Ồ, Emm, con yêu" - mẹ hồ hởi chạy ra. Sự gượng gạo ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-sieu-mau-being-nikki/2719299/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.