Dù có nguỵ trang đến đâu thì chiều cao với bộ dáng không thể thay đổi, huống chi Nguyễn Thanh cũng không có ngụy trang.
Hơn nữa trên cổ cậu còn vết thương, rõ ràng đến nỗi chỉ cần đối mặt liền nhận ra.
Biện pháp tốt nhất chính là đi không vững, không cần đụng vào cùng nhau, Nguyễn Thanh rũ mắt giấu đi thần sắc đáy mắt.
"A." Thiếu niên tựa hồ không quen với nơi đông người, cho nên khẩn trương đến mức bước đầu tiên lên cầu thang liền không cẩn thận.
Bác sĩ phản ứng rất nhanh, ôm eo Nguyễn Thanh ngay khi cậu ngã xuống, dùng sức ấn cậu vào lòng ngực, không làm cậu ngã trên mặt đất.
Thiếu niên thân thể run nhè nhẹ, vẻ mặt sợ hãi trốn trong lòng ngực bác sĩ, dường như bị doạ sợ rồi.
Bác sĩ một bàn tay có thể ôm hết eo thon của thiếu niên, một bàn tay ôn nhu vỗ vỗ đầu thiếu niên, trấn an người trong lòng ngực: "Không có việc gì, như thế nào lại không cẩn thận như vậy."
Thiếu niên vùi đầu góc độ vừa đủ để che vết thương trên cổ từ phía sau nhìn hoàn toàn chính là một thiếu niên mảnh khảnh.
Cho nên Kỷ Ngôn không chút để ý đi xuống tầng, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn ba người, lập tức đi xa.
Nhưng thật ra Ôn Lễ đã quay lại, liếc hắn một cái.
Nguyễn Thanh nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa, mới ngượng ngùng từ bác sĩ trong lòng ngực rời khỏi tới, con ngươi mang theo một tia nghĩ mà sợ, "Xin, xin lỗi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-npc-xinh-dep-trong-tro-choi-vo-han/1870256/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.