Trong phòng thí nghiệm âm u, thiếu niên ngồi quỳ trên mặt đất, đưa lưng về phía cửa, không biết đang làm gì.
Hơn nữa cậu thập phần chuyên chú, đến khi người ở cửa phát ra tiếng nói mới phản ứng lại.
Thiếu niên nghe thấy giọng nói có chút hoảng loạn quay đầu lại, đại khái là bị dọa tới rồi, trong mắt mờ mịt sương mù, thoạt nhìn có chút bất an, như con mèo con bị dọa.
"Bác sĩ Ôn!" Thấy người phía sau là bác sĩ, ánh mắt ngập nước Nguyễn sáng lên, cậu xoay người, đôi mắt lộ rõ vui sướng, phảng phất có muôn vàn sao trời.
Nhưng mà giây tiếp theo cậu tựa hồ nhớ tới cái gì, hoảng loạn đem tat chính mình giấu đi, đôi mắt cũng nhìn về phía bên cạnh.
Bộ dáng giấu đầu lòi đuôi, lạy ông tôi ở bụi này.
Bác sĩ mặt vô biểu tình đi vào, đứng yên ở trước mặt thiếu niên, tay cắm túi áo, đầu tiên hắn nhìn thoáng qua hắc cầu sau đó nhìn về phía thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống mở miệng: "Cậu đã nhìn thấy gì?"
Bác sĩ ngữ khí mềm nhẹ đến lòng người sởn tóc gáy, nhìn về phía thiếu niên con ngươi không chút gợn sóng, tựa như đang nhìn một người chết, nhưng thiếu niên tựa hồ đắm chìm ở thế giới chính mình, cũng không có thấy được.
Thiếu niên ngẩng đầu, tựa hồ có chút không rõ lời nói bác sĩ có ý tứ gì.
Bác sĩ nhìn về phía tay thiếu niên đang giấu đi: "Cậu trong tay đang cầm là cái gì?"
Nguyễn Thanh co rụt cổ lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-npc-xinh-dep-trong-tro-choi-vo-han/1870254/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.