Chương trước
Chương sau
Chương 68: Biến đồ của họ thành đồ của mình

Chuyển ngữ: Cá mụpChỉnh sửa: Diên

Khu trung tâm giải trí người cá.

Trên bờ hồ, nhân viên dùng kim lấy máu bắt đầu lấy máu của người cá xếp hàng đầu tiền, Tiểu Ngân.

An Cẩn ngồi xổm trên bờ, nhẹ giọng an ủi Tiểu Ngân để y không căng thẳng, khi đầu ngón tay của Tiểu Ngân bị kim đâm vào, cậu lặng lẽ trị liệu bằng dị năng nước.

Những người cá bình thường tản ra khắp nơi giờ đang xếp hàng ngay ngắn, từ xa nhìn lại chỉ thấy đủ các loại màu tóc, vây đuôi dưới nước bị ánh sáng chiết xạ chiếu lên, lấp lánh vô cùng.

Đây là lần đầu tiên các người cá xếp hàng như thế này, cảm giác rất mới lạ.

Sờ sờ đầu tóc của người cá trước mặt, cái đuôi tinh nghịch quẫy một cái là bọt nước văng lên, lúc rơi xuống như làn mưa phùn, nếu lực quá mạnh hoặc cố tình gây sự thì không khác gì mưa giông, chưa kể còn bị đánh hội đồng.

Nhân viên làm thẻ căn cước bên cạnh lo lắng hỏi: "Bọn họ đánh nhau thế này thì có bị thương không?"

Lần đầu thấy người cá đánh nhau An Cẩn cũng lo lắm nhưng ở lâu trong cái cảnh đấy cậu cũng quen rồi, liếc qua đám người cá đang hội đồng, bình thản nói: "Họ đang trêu nhau thôi."

Không lâu sau, đánh hội đồng biến thành tạt nước hội đồng, hơn nữa còn gây ảnh hưởng tới người khác, ngay cả bờ hồ cũng không tránh khỏi bị nước tràn vào.

So với nhóm người cá náo nhiệt thì bầu không khí của phòng pha lê khá buồn tẻ.

Một người ngồi bên cửa sổ nhìn người cá xếp hàng, nâng tay ý bảo trí não trên tay: "Mọi người đều nhận được rồi đúng không?"

"Nhận được rồi." Một người khác chống cằm, nghiêng đầu nhìn các người cá, "Một tỷ rưỡi vượt mức đấu giá bình quân đã chuyển trả lại cho tôi rồi. Nếu người cá của tôi lựa chọn rời đi thì sau đó sẽ được phát thuốc A hàng tuần, ngược lại thì tôi sẽ trả lương cho người cá hàng tháng."

Người nọ thở dài: "Thuốc A đúng là ổn định hơn so với người cá, là chuyện tốt. Cơ mà nghĩ đến việc người cá phải đi tôi lại cảm thấy thiếu thiếu sao ấy, từ khi có thể nói chuyện, tôi cảm thấy người cá rất dễ thương."

"Tôi không muốn người cá rời đi đâu!" Một người lớn tiếng nói: "Gần đây tôi vừa mới mua rất nhiều đồ chơi vui và đẹp cho người cá của tôi. Thấy người cá có cái nơ bướm đỏ bự ơi là bự kia không! Có phải siêu đẹp đúng không? Tôi tự buộc đó, còn có nhiều kiểu tóc tôi chưa thử nữa mà."

Những người bên cạnh nhìn về phía hồ nước, liếc qua một cái đã thấy một người cá với chiếc nơ quá khổ trên đầu, hai dải nơ buông thõng hai bên như đôi tai, phối thêm mái tóc dài màu nâu sẫm trông khá dễ thương.

Tất nhiên, hoàn toàn dựa vào mái tóc dài và vẻ ngoài thanh tú của người cá mới chống đỡ nổi.

Một người khác chân thành đề nghị: "Người cá rời đi thực ra không ảnh hưởng gì đến anh đâu. Anh thích làm thế thì cứ sinh đứa con, muốn mặc đồ muốn làm tóc thế nào cũng được."

"Mọi người ơi, không cần buồn bã thế đâu. Chưa chắc người cá sẽ rời đi mà! An An đã nói người cá có muốn rời đi hay không còn phải xem lựa chọn của họ nữa."

"Sau khi người cá làm phẫu thuật chữa trị gen kí ức xong thì chúng ta cố gắng giao lưu tình cảm thêm, có lẽ người cá sẽ thân thiết và không nỡ rời đi!"

"Đúng rồi, sau khi có trí nhớ bình thường thì người cá sẽ như một sinh mệnh mới, bọn họ cũng không biết gì về Raabe, ở Obis vui vẻ như này thì chưa chắc sẽ quyết định trở về đó đâu."

Cũng có người không sao cả: "Có thuốc A đỡ lo hơn, mặc dù kém hơn tiếng hát của người cá nhưng vào tình huống cấp bách thì tốt hơn. Tôi hay đi công tác , để người cá ở nhà một mình miết quả thật có hơi lo, bọn họ có thể về tinh cầu của mình cũng tốt mà."

"Nếu hành tinh tôi đang ở chỉ toàn là người cá, số lượng con người rất ít thì tôi cũng muốn quay trở lại hành tinh con người."

.

Sau khi lấy mẫu máu, Tiểu Ngân nhanh chóng nhận được chip thẻ căn cước. Dưới sự sự giúp đỡ của các nhân viên, y gắn con chip vào trí não.

Y làm theo hướng dẫn của nhân viên công tác, bấm chuyển sang giao diện thông tin, nghe xong thông tin về thân phận của mình liền bơi sang một bên lướt Tinh võng.

"An An!" Một lúc sau, y nhanh chóng bơi vào bờ, đôi mắt bạc hơi kinh ngạc, "Cậu chuẩn bị kết hôn hả?"

An Cẩn ngạc nhiên nhìn Tiểu Ngân, còn định hỏi làm sao y lại biết thì Tiểu Ngân đã bật lại tin tức.

"Norman bệ hạ và Vương của người cá sắp kết hôn! Là chính bệ hạ tự thông báo, mặc dù bệ hạ không nói rõ ngày tổ chức đám cưới nhưng ngài bày tỏ rằng ngài rất mong đợi đám cưới, nom như kiểu sắp chờ không nổi rồi."

Tiểu Ngân nhấn dừng lại, ánh mắt dò hỏi nhìn An Cẩn.

Câu 'An An sắp kết hôn' vừa vang lên là cả hàng người cá từ trước đến sau, kể cả đám đang tạt nước cũng yên tĩnh lại ngay lập tức, không hẹn mà cùng nhìn về phía An Cẩn, trong mắt toàn là nghi hoặc và tò mò.

An Cẩn cảm thấy hơi xấu hổ dưới cái nhìn của họ, đồng thời cũng có chút hạnh phúc và ngại ngùng, cậu bình tĩnh gật đầu: "Ừm, tôi và Norman sắp kết hôn."

"Chúc mừng An An!"

Sau hàng loạt lời chúc mừng, con ngươi bạch kim của Linh Linh lóe lên nghi vấn: "Vậy là thú hai chân sẽ khiến An An có em bé đúng không?"

Đôi mắt An Cẩn trợn to, vô thức nhìn bụng của mình: "..."

Lấy thân thể của người cá mà nói thì hẳn là có thể mang thai một người cá nhỏ, nhưng nếu một bên khác là con người thì sao?

Có phải sẽ có cách ly sinh sản không?

Cậu không lo lắng về việc cách ly sinh sản sẽ khiến mình không thể mang thai, cậu chỉ lo lắng về sức khỏe của bé con thôi.

Từ đã!

An Cẩn phản ứng lại, vấn đề đầu tiên là cậu chưa sẵn sàng mang thai!

Nhân viên công tác thầm nghĩ tư duy người cá chuyển nhanh ghê, cũng không khỏi lộ ra thần sắc suy tư: "Lịch sử Obis trước giờ chưa có ghi chép về việc người cá và con người có đời sau, vấn đề này rất khó nói."

Hắn thấy An Cẩn ngơ ra thì vội vàng trấn an nói: "An An không cần lo lắng, các phương diện kỹ thuật Obis cực kỳ tiên tiến, nếu mà bệ hạ không thể làm ngài mang thai tự nhiên thì cũng có thể dùng phương án thụ tinh trong ống nghiệm, hai người vẫn sẽ có con của mình."

An Cẩn miễn cưỡng cười cười: "Ừ, tôi không lo lắng."

Số lượng người cá không nhiều lắm, lại rất hợp tác nên chỉ mất một lúc là người cá nào cũng đã có thẻ căn cước.

Các nhân viên một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn đối với An Cẩn rồi rời khỏi khu giải trí.

Tiểu Ngân và những người khác trôi nổi cách bờ không xa, trò chuyện với An Cẩn. Họ rất tò mò về Raabe và cũng rất mong chờ khôi phục trí nhớ.

Lúc thân phận của người cá được chấp nhận vào hệ thống thì phía người chăm sóc cũng nhận được thông báo.

Bây giờ, bất kể là thực tế hay theo pháp luật thì họ cũng không còn là chủ nhân của người cá nữa.

Đi kèm thông báo còn có một tệp đính kèm: Hợp đồng lao động tạm thời cho người cá.

Hợp đồng này là hợp đồng do Viện Nghiên cứu Khoa học lập ra sau khi tin tức về cuộc đấu giá người cá trước đó bị tiết lộ, nhưng trên hợp đồng có một chút khác biệt, bởi vì người cá là do bọn họ đấu giá mà có được cho nên tiền lương cần trả cho người cá sẽ thấp hơn, đồng thời phía Viện Nghiên cứu cũng không nhận phần lương trong đó.

An Cẩn đang cùng các người cá nói chuyện thì nhận được tin nhắn của Euner, cậu tạm biệt các người cá rồi đi đến viện nghiên cứu.

An ninh của Viện Nghiên cứu Người cá rất nghiêm ngặt, An Cẩn phải trải qua nhiều lớp kiểm tra trên đường từ khi bước xuống xe bay cho đến khi nhìn thấy người cá.

Euner nhìn thấy An Cẩn thì tới chào trước: "Vất vả rồi, các người cá vị thành niên đều đang ở đây. Vì năm nào cũng xảy ra vài vụ trộm người cá nên chúng tôi phải bảo mật nghiêm ngặt."

Đối với thương nhân, người cá đại biểu cho ích lợi khổng lồ. Đối với người có dã tâm, đó chính là thực lực và tuổi thọ. Do đó, luôn luôn có người động ý xấu với người cá.

An Cẩn tỏ ý mình đã hiểu, Euner dẫn cậu đi tới phòng sinh hoạt người cá: "Tất cả các người cá đều ở cùng nhau. Họ rất khó chịu với nhân viên thu thập mẫu máu, tôi nghe nói công việc bên khu giải trí diễn ra khá tốt đẹp nên mới nhờ cậu giúp đỡ một chút."

Chưa tới phòng sinh hoạt thì An Cẩn đã nghe tiếng la thất thanh và gầm gừ của người cá.

Khi hai người đến cửa phòng thì tiếng huyên náo trong phòng chợt ngừng lại, các người cá lớn nhỏ đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt đều rơi vào trên người An Cẩn.

An Cẩn theo bản năng mỉm cười với họ một cái, tầm mắt nhìn trúng một người cá nho nhỏ màu hồng bên phải.

Bé người cá mặt mày mũm mĩm, đôi mắt to tròn cực kỳ đáng yêu, không khác gì trẻ con hai ba tuổi của con người.

"An An~" Âm thanh non nớt vang lên, tay phải múp míp giơ lên vẫy vẫy với An Cẩn.

An Cẩn theo bản năng đi về phía bé.

Euner cười nói, "Tên bé ấy là Y Y, ba tháng tuổi."

An Cẩn kinh ngạc: "Chỉ mới ba tháng ư?"

Euner ngạc nhiên nhìn cậu, sau đó lại nghĩ đến cậu thành niên mới có trí nhớ bình thường liền giải thích: "Người cá phát triển nhanh hơn con người."

An Cẩn: "Vậy thì bao lâu mới thành niên?"

Euner: "Như bình thường thì mười tám sẽ thành niên, tốc độ trưởng thành của người cá rất nhanh, mười tuổi cơ bản là đã duy trì hình thái thành niên, chỉ là cơ quan bên trong chưa phát dục hoàn toàn. Trong thời gian này người cá vẫn luôn tích lũy năng lượng, tới lúc thành niên rồi sức chiến đấu sẽ rất mạnh."

Hắn dừng một lát rồi nói thêm: "Dựa theo tình huống của cậu thì người cá thuần sắc tầm mười tám tuổi lẻ một tháng là trưởng thành, thời gian lâu hơn thì có lẽ do có năng lực mạnh hơn nên cần thời gian tích lũy thêm năng lượng."

An Cẩn: "...."

Giờ cậu đã hiểu vì sao hồi trước Norman luôn gắn mác 'vị thành niên' cho cậu.

Chắc là do cậu lúc mười tuổi và bây giờ cũng không khác nhau lắm.

"An An." Bé người cá lại kêu một tiếng, thân thể non nớt đứng thẳng lên, tựa hồ muốn lại gần.

An Cẩn bước nhanh qua đó ngồi xổm xuống, tránh đi ngón tay của bé mà cầm lấy cổ tay bé, ngón tay chọc chọc vào bắp tay mềm mại

Người cá khi thành niên xinh đẹp vô ngần hóa ra hồi bé lại là một bé mũm mĩm nè!

Động tác của An Cẩn rất nhẹ như sợ làm đau bé, trái lại bé người cá vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt tròn xoe cong thành trăng non, cúi xuống hôn lên tay cậu.

Sau khi hôn, dường như cảm thấy chưa đủ nên bé vươn tay: "Ôm ~"

An Cẩn nghe mà mềm cả lòng, đồng thời cũng thấy hơi khẩn trương.

Euner: "Thường ngày bé rất không thích bị nhân viên chăm sóc ôm, thế này chứng tỏ bé thích cậu lắm đấy."

An Cẩn khó xử nhìn người cá nhỏ: "Nhưng tôi chưa từng bế trẻ nhỏ bao giờ."

"Không sao cả, người cá ba tháng tuổi rất cứng cáp, không dễ bị tổn thương đâu." Euner nói.

An Cẩn cẩn thận bế người cá nhỏ Y Y lên, tay phải ôm lấy thân hình mũm mĩm của bé, tay trái nâng cái đuôi màu hồng nhạt.

Y Y rất vui, nắm lọn tóc của cậu nhét vào miệng, cậu vội vàng nói: "Cái này không ăn được."

Y Y tròn xoe hai mắt nhìn cậu, chậm rãi kéo tóc ra, tựa đầu nhỏ vào vai cậu: "An An, thoải mái!"

"An An, em cũng muốn ôm!" Một người cá màu xanh biển vươn tay.

"Em cũng muốn!"

An Cẩn vẻ mặt khó xử, không biết cười hay khóc, trấn an một hồi lại dỗ dành ôm Y Y, hỗ trợ nhân viên thu thập mẫu máu.

Dưới gợi ý của Euner, mọi người tiến hành làm cho Y Y trước. Y Y nhìn chằm chằm vào cây kim, An Cẩn nhanh chóng nói chuyện với bé để đánh lạc hướng.

Thuận lợi làm xong, Euner bật ngón tay cái với An Cẩn: "Không hổ danh là Vương của người cá."

An Cẩn cười cười.

Lúc trước nói chuyện với người cá về việc mang thai cậu còn có hơi hoảng, nhưng sau khi ôm người cá nhỏ này rồi cậu lại nghĩ, tương lai nếu có bé con thì cũng không tệ.

Mặc dù trước đây cậu chưa từng nghĩ tới, dù sao cậu cũng là đàn ông, nhưng bây giờ thân phận của cậu đã thay đổi. Cậu là người cá Aisa thì chuyện mang thai sinh con cũng không có gì ngạc nhiên lắm.

Cơ mà dựa theo tình huống giữa cậu với Norman thì cứ thuận theo tự nhiên đi.

Sau khi xử lí xong thẻ căn cước cho tất cả người cá, Y Y cũng đã ngủ rồi, Euner nhìn bé với ánh mắt hòa ái: "Người cá lớn lên rất nhanh, sức ăn lớn và cũng ngủ rất nhiều nữa."

Tay An Cẩn có hơi mỏi, người cá nhỏ không nặng lắm, ôm một lúc thì không có cảm giác gì nhưng duy trì mãi một tư thế thì đúng là hơi khó chịu.

Một nhân viên chăm sóc thấy cậu khẽ động đậy vai, cười nói: "An An còn trẻ tuổi, chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con nên rất dễ bị mệt. Để tôi cho bé vào một cái hồ bơi nhỏ rồi cho bé ngủ."

An Cẩn thầm thở phào, đưa Y Y cho nhân viên chăm sóc.

Euner đưa cậu ra khỏi phòng sinh hoạt, cậu biết hắn còn rất bận, vội vàng nói: "Không cần đâu, tôi nhớ đường ra mà."

Euner cũng không kiên trì, để bảo vệ đưa An Cẩn ra bãi đỗ xe.

An Cẩn đi tới cửa liền thấy Norman đang đi vào.

An Cẩn cảm ơn bảo vệ, bước nhanh đến chỗ Norman, ánh mắt bất giác sáng lên: "Sao anh lại ở đây?"

Norman vẻ mặt ôn nhu: "Nghỉ trưa. Nghe Joseph nói em ở đây nên tới đón em."

An Cẩn cười rộ lên, cảm thấy có chút vui vẻ, cũng có chút hưng phấn. Mặc dù Norman thường xuyên đưa đón cậu nhưng bây giờ cậu cảm thấy khác hẳn.

Có cái gì không giống nhau nhỉ?

An Cẩn suy nghĩ một chút, chắc là hôm nay làm chính sự nên cảm giác như người yêu tới đón tan ca vậy, còn lúc trước tới đón ở trung tâm người cá thì cứ như phụ huynh đón con.

An Cẩn bị suy nghĩ của mình chọc cười.

Norman: "Có chuyện gì vui sao?"

An Cẩn có chút ngượng ngùng vì suy nghĩ vừa rồi: "Không có gì đâu."

Cậu đi theo Norman đến bãi đậu xe, đổi chủ đề, nói về chuyện đã xảy ra lúc sáng. Khi nói đến Y Y, cậu không nhịn được nói mấy lần thật đáng yêu.

Sau khi lên xe bay, An Cẩn nhìn Norman: "Anh có thích người cá nhỏ không?"

Norman nhìn vào đôi mắt xanh biếc của thiếu niên: "Thích," hắn xoa xoa đỉnh đầu của cậu, "Em chính là người cá nhỏ."

Tim An Cẩm đập nhanh hơn, cảm nhận được cái chạm nhẹ nhàng trên đỉnh đầu của mìn, khuôn mặt hơi nóng lên, cậu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Em là người cá trưởng thành."

Cậu đưa tay ra miêu tả chiều cao: "Người cá nhỏ mà em đang nói đến chỉ lớn thế này thôi! Siêu đáng yêu luôn."

Norman nhìn lướt qua bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của thiếu niên, vươn tay nắm lấy: "Em đáng yêu hơn."

Ánh mắt hắn trầm xuống, thiếu niên đang muốn có bé con người cá sao?

Hắn không chắc người cá và con người có sinh con được không, cũng chưa chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này, thôi thì giao cho Viện Nghiên cứu Khoa học bắt đầu nghiên cứu xem thế nào.

Lòng bàn tay An Cẩn bị bóp chặt, suy nghĩ nhanh chóng tản đi. Yên lặng một lúc, cậu giả bộ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc sau vẫn không nhịn được quay đầu lại: "Có phải anh lén em học cách nói lời ngon tiếng ngọt không?"

Norman nói với đầy nghi vấn: "Câu nào là nói ngon nói ngọt?"

An Cẩn nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt xanh không chớp lấy một lần. Thấy hắn nghiêm túc đứng đắn, An Cẩn thả lỏng dựa lưng vào ghế, nói nhỏ: "Là câu đó đó."

Norman nghiêng đầu hôn lên trán cậu: "Honard luôn nói anh nhạt nhẽo. Anh chỉ có thể cố gắng nói những gì anh nghĩ trong lòng cho em biết."

Khi nói lời này, giọng nói của hắn rất trầm thấp, giống như sợi dây dẫn điện làm cho trái tim An Cẩn rộn ràng hết lên. Cậu nghiêm túc nói: "Anh thế này rất tốt."

Bản thân cậu rất nhạy cảm với cảm xúc nhưng lại không giỏi đoán ý người khác. Trước đây ba mẹ không thích cậu, cậu cảm nhận được điều đó nhưng vẫn luôn không biết lý do, vậy nên cứ mù quáng cố gắng lấy lòng họ.

Khi lớn lên, cậu nhận ra chuyện đó hoàn toàn không liên quan gì đến mình. Ba mẹ cậu vốn chưa từng yêu nhau, cả hai đều có một gia đình khác mà họ trân trọng, cậu chỉ là người thừa mà thôi.

Nếu biết sớm hơn, cậu đã không làm những việc vô ích đó, càng không phải chịu đựng nỗi mất mát hết lần này tới lần khác.

An Cẩn ngẩng đầu cười với Norman: "Nếu em có chuyện gì không tốt thì anh cũng phải nói cho em biết. Em sẽ cố gắng thay đổi."

Cậu suy nghĩ một lúc rồi lại nhấn mạnh: "Hiện tại anh rất tốt."

Norman chạm vào má cậu, cúi đầu hôn lên, giọng khàn khàn: "Em học nói ngọt rồi đúng không?"

An Cẩn thở gấp, vành tai đỏ bừng, phủ nhận: "Không có!"

Tiếng thông báo vang lên phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.

Norman kết nối: "Được rồi, tôi sẽ chuyển lời."

Lúc này, xe bay đậu trước cổng biệt thự.

Norman vừa ôm thiếu niên bước xuống xe vừa nói: "Euner nói giải phẫu chữa trị gen ký ức đã thông qua hai lần kiểm tra, chiều nay sẽ tiến hành ba lần kiểm tra nữa. Nếu không có vấn đề gì thì ngày mai có thể tiến hành thử nghiệm lâm sàng."

.

Cơm nước xong, An Cẩn dò hỏi người máy tình huống của hạt giống, biết được nó đã cất hết toàn bộ vào túi không gian liền khen ngợi: "Cậu thật lợi hại."

Đôi mắt người máy sáng lên: "Cảm ơn An An."

An Cẩn nhận túi không gian, nói: "Cảm ơn quản gia."

Cậu trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Norman đang xem trí não, nói: "Anh không định cho quản gia một cái tên à?"

Norman: "Không, nếu em muốn thì cứ tùy ý." Hắn dừng lại, "Tên của em cũng không phải do anh đặt, anh không biết đặt tên cho người khác."

An Cẩn: "..... "

Thì ra là thế à? Thảo nào người máy giúp việc nói Norman bảo không cần tên, cậu suy nghĩ một chút, quyết định lấy tên Tiểu Lam.

Quản gia màu bạc không thể đặt tên theo màu sắc được, cậu nhíu mày một hồi rồi tạm thời bỏ cuộc, may mà ba người máy thông minh đều rất dễ phân biệt.

Khi đang nói chuyện, trí não của An Cẩn vang lên báo nhận được liên lạc từ Joellen.

"Vương, hạm đội chiến đấu của tinh cầu Raabe bị tập kích, bọn họ tính đêm nay sẽ tới Obis."

Trong lòng An Cẩn căng thẳng: "Tình huống thế nào? Có người cá nào bị thương không?"

Joellen trấn an: "Vương không cần lo lắng, không có người cá nào hy sinh, tất cả những kẻ tập kích đều đã bị bắt làm tù binh."

An Cẩn thở phào nhẹ nhõm, Joellen lại hỏi: "Vương, theo quy định, chúng ta có thể biến đồ của họ thành đồ của mình đúng không?"

An Cẩn: "..... Để tôi tìm hiểu thêm về pháp luật Liên minh đã."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.