Chương trước
Chương sau
Chương 63: An An là trân quý nhất

Chuyển ngữ: TủChỉnh sửa: Diên

Cửa đóng sầm lại, Mục Thần nhanh chóng lùi về sau một bước để tránh bị đụng vào.

Chân hắn vừa dẫm lên chân người sau lưng xong lại nâng lên rồi đạp xuống lần nữa.

"Á!" Garrot đẩy hắn ra, rút chân lại, giận dữ hỏi, "Mục Thần, cậu cố ý phải không!"

"Sao lại thế được? Tôi vô ý thôi." Mục Thần phiền chết cái tay Garrot đang khoác lên bả vai mình, nhìn cánh cửa đã khép lại, nghiến răng nói: "Nếu cậu không tóm vai tôi thì tôi vào được rồi đấy!"

Garrot hít sâu mùi thơm còn dư lại, nghe vậy vỗ bờ vai hắn: "Quả nhiên cậu cố ý!"

Mục Thần miệng nói không phải, quay người nhìn thấy một đám quân đoàn trưởng thì hơi nghiêng người ra sau: "Tại sao tất cả mọi người đều theo tới đây? Khó trách bệ hạ đóng cửa nhanh như vậy!"

"Thượng tướng Mục Thần, vừa rồi anh không nói một lời đã đi đến đây, có phải anh đã sớm biết đồ An An đưa đến không phải là dịch dinh dưỡng hay không?"

"Hay lắm, thượng tướng Mục Thần, anh dám ăn mảnh!"

Mục Thần buông tay: "Tôi không có đồ ăn thì ăn kiểu gì?" Hắn thở dài, "Nếu chỉ có mình tôi là tôi có thể chấm mút gì đấy ngon ngon từ chỗ bệ hạ rồi, hiện tại nhiều người như vậy thì khỏi, đi thôi."

Garrot vô cùng thèm thuồng: "Cậu đã từng nếm qua rồi à?"

Mục Thần cảm thấy hành vi nói chưa ăn vừa rồi không quá hợp lý, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Trước đó đưa Tiểu Ngân đến chơi với An An, An An cho đầu bếp làm điểm tâm."

Hắn quyết định hôm nay về nhà sẽ bảo Tiểu Ngân làm cá nướng an ủi một chút thèm khát trong lòng.

Hiện tại hắn vô cùng may mắn, Tiểu Ngân thích thức ăn ngon, gia vị trong nhà đều được Tiểu Ngân tinh lọc, đầu bếp dùng cá và gia vị tinh khiết làm cá nướng thơm cực kỳ.

Chỉ tiếc là chỉ có cá, quá ít lựa chọn.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ thèm thuồng của đám quân đoàn trưởng còn lại thì tâm trạng hụt hẫng của hắn lại được an ủi, cũng yên lặng lên kế hoạch giật dây Tiểu Ngân tìm An An chơi.

Quân đoàn trưởng quân khu 6 vỗ tay: "Nhắc mới nhớ, người cá nhà tôi rất thích An An đấy! An An có cống hiến lớn trong việc tạo ra máy phiên dịch, tôi vẫn chưa thật sự cảm ơn cậu ấy."

"Tôi cũng vậy!" Quân đoàn trưởng quân khu 4 phụ họa, đồng thời liếc mắt với quân đoàn trưởng quân khu sáu, mắt ai cũng sáng chói.

Garrot vô cùng hiểu rõ các anh em, lập tức hiểu rõ ý bọn họ, ông cũng có ý tưởng tương tự, đưa Duệ Duệ đến chơi với An An rồi tiện thể thể hiện lòng cảm tạ.

Nhưng mà, hôm qua ông nhận người cá, hôm nay thì đến... viện trưởng Tạ.

Ông quyết đoán quyết định liên hệ viện trưởng Tạ.

Đoàn trưởng quân khu bốn và sáu vừa trở về văn phòng vừa than thở: "Bệ hạ thật sự quá hạnh phúc! Người cá nhà tôi nếu hiền lành như An An thì tốt rồi."

"Không cần đem cơm đến, chỉ cần làm cá tinh khiết cho tôi là tôi đã biết ơn lắm lắm."

Trong văn phòng, An Cẩn nhanh chóng dọn đồ ăn ra, nghe được âm thanh đóng cửa thì ngẩng đầu, bóng dáng nhóm quân đoàn trưởng phút chốc bị cửa che mất.

Cậu quay đầu, ngón tay Norman vừa ấn nút bên cạnh bàn đã dời đi, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc.

Cậu tưởng nhóm quân đoàn trưởng muốn về nhà nên mới đến bãi đỗ xe, hiện tại mới biết hóa ra là cậu hiểu lầm.

Hai tay của cậu đặt lên mặt bàn, nhéo nhéo đầu ngón tay, lông mày cau lại: "Các anh có phải đang bận việc không? Bọn họ hình như đang muốn tìm anh."

Lòng bàn tay Norman đè lên trán cậu: "Không có việc gì, họ bị cơm trưa hấp dẫn đến thôi."

Mày An Cẩn giãn ra, kinh ngạc chớp mắt, nhớ tới tình trạng của thế giới này thì giật mình.

Việc người cá có thể thanh lọc thức ăn đã không còn là bí mật nên lúc cậu mang cơm đến cho Norman cũng không nghĩ nhiều.

Hóa ra tình hình thực tế hiện tại là cho dù người chăm sóc và người buôn bán người cá có dùng tinh tệ trao đổi cá tinh khiết thì cũng không có cách nào ăn cơm giống cậu như thế này.

Norman cúi đầu nhìn xuống dưới bàn, đuôi của người cá nhỏ đã biến thành hai chân, ngồi rất ổn định, tư thế ngồi rất ngoan ngoãn, trông giống như cậu học trò đang học trong lớp.

Vẻ mặt hắn vô thức dịu đi: "Em ăn trước đi."

Hắn xoay người đi vào phòng rửa tay trong văn phòng, vừa đi vừa xắn tay áo để tiện rửa tay.

Lúc nãy hắn vừa chiến đấu, mặc dù trong cơ giáp không dính bụi cũng không bẩn nhưng trong lòng bàn tay lại có mồ hôi.

Sau khi hắn rửa sạch tay bước ra thì thấy thiếu niên bày xong bát đũa rồi nhưng vẫn chưa ăn, đầu nhỏ tò mò đánh giá chung quanh.

Đây là lần đầu tiên An Cẩn tới văn phòng của Norman, hiếu kì khó tránh.

Văn phòng rộng rãi gọn gàng, bàn làm việc với ghế dựa cùng một bộ ghế sô pha tiếp khách, phía sau lưng là bức tường kê đầy ngăn tủ, bên trong đặt rất nhiều túi văn kiện, nhưng mà bên trong đều là chip, có rất ít văn kiện giấy, còn có ít mô hình tinh hạm, cơ giáp.

Trong mắt An Cẩn bất giác hiện lên ý cười, Norman thật sự rất thích mô hình.

Sở thích của cậu và Norman rất giống nhau!

Nghĩ như vậy, tâm tình của cậu càng vui vẻ, trong lòng lại có chút ngọt ngào.

Norman trở về thấy thiếu niên nghiêng người, tay khoác lên thành ghế quay đầu nhìn mô hình trong ngăn tủ, trông rất vui vẻ.

Cơ thể thiếu niên lắc lắc, vạt áo bên ngoài hơi lung lay, lộ ra một phần da dẻ trắng nõn.

Norman chớp mắt, đi qua mở ngăn tủ, lấy ra một mô hình cơ giáp màu đen: "Cho em."

An Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, có hơi xấu hổ, nhìn ngó lung tung ở nhà người khác rất bất lịch sự.

Nếu như đây không phải là văn phòng của Norman, cậu cũng sẽ không tùy ý như vậy.

Nhưng mà Norman lại đưa món đồ cho cậu, này khiến cho việc cậu vừa mới nhìn ngó xung quanh như con nít không hiểu chuyện đang cố thể hiện cho người khác biết là mình muốn có nó vậy.

Cậu lắc đầu: "Em chỉ nhìn nhìn vậy thôi, anh đặt trở lại đi."

Norman: "Em không thích à? Em vừa mới nhìn chằm chằm vào nó mà."

An Cẩn: "Anh cũng thích mà, nếu em muốn nhìn thì sau này lại đến văn phòng của anh là được rồi."

Norman cảm thấy đề nghị này không tồi, đặt cơ giáp trở lại chỗ cũ.

An Cẩn quay người ngồi thẳng, ăn cơm trưa với Norman.

Bầu không khí bữa cơm này vô cùng ấm áp.

Sau khi ăn xong, An Cẩn dọn dẹp hộp cơm, đứng dậy đi về phía toilet.

Bởi vì lát nữa cần đến trung tâm người cá nên cậu mặc một chiếc váy đuôi cá hoàn chỉnh, chỉ có thể đi những bước rất nhỏ.

Norman giữ vai cậu lại: "Em đi đâu?"

Bên cạnh phòng rửa tay là phòng vệ sinh, còn có phòng nghỉ ngơi ở giữa.

An Cẩn chỉ vào phòng rửa tay, giơ tay lên cho hắn nhìn: "Em rửa tay."

Ánh mắt Norman lướt qua ngón tay dài trắng nõn của thiếu niên, đầu ngón tay bởi vì vừa mới cầm xương sườn gặm dù đã lau qua bằng giấy nhưng vẫn dính ít dầu.

Hắn cúi người, nhẹ nhàng linh hoạt ôm ngang thiếu niên lên.

An Cẩn thở gấp một tiếng, vô thức muốn nắm lấy quần áo của Norman lại sợ tay đang bẩn đành phải cố kìm lại, hai tay nâng giữa không trung: "Sao anh không báo trước với em!"

Lời cậu nói ra mang ý oán trách nhưng thanh âm lại mềm mại giống như làm nũng.

Norman thả cậu xuống trước bồn rửa tay: "Vậy tại sao em không nói trước với anh?"

An Cẩn nghe hắn bắt chước câu hỏi của mình, nghi hoặc nghiêng đầu: "Hả?"

Norman đứng sau lưng cậu, hai tay luồn qua dưới nách cậu, nhấc cậu lên ngồi trên bồn rửa tay, vây cậu lại trong một phạm vi nhỏ.

Norman cúi đầu nói: "Em muốn rửa tay, đi đường không tiện lại không nói cho anh biết. " Hắn tạm ngừng, giọng điệu rất chân thành, "An An, anh thích chăm sóc em."

An Cẩn hơi sửng sốt, bởi vì cậu không chủ động nhờ bạn trai giúp đỡ nên bạn trai không vui ư?

Cậu vô thức giải thích: "Chỉ là không tiện thôi, em vẫn có thể làm được, không khó. " cậu cười, "Cũng không thể cái gì cũng đều để anh giúp hết."

Norman thật lòng nói: "Anh đang ở ngay cạnh em, anh hi vọng em để cho anh giúp em."

An Cẩn nghĩ nghĩ, cười nói: "Vậy sau này em sẽ không ngại nữa."

Thỏa mãn mong muốn bé xíu của bạn trai là chuyện nhỏ ấy mà.

Cậu ấn bọt nước rửa tay ở lòng bàn tay, nghiêng đầu hỏi: "Anh có lấy không?"

Norman nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cậu, gật đầu: "Có."

Thế là An Cẩn lại ấn thêm chút nước rửa tay, Norman xòe bàn tay ra, lòng bàn tay hắn dính một nửa nước rửa tay, sau đó xoa đều tay.

An Cẩn hoàn toàn bị hắn ôm vào trong ngực, phía sau lưng dán vào ngực Norman, cảm giác rõ ràng được sự khác biệt chiều cao của hai người.

Cậu cúi đầu xoa nước rửa tay, không hiểu sao lại có cảm giác an toàn, như thể chỉ cần có Norman sau lưng thì sẽ rất an toàn.

Sau một lát, Norman nắm chặt tay thiếu niên, hai cánh tay cùng đưa xuống dưới vòi nước, nước chảy rửa trôi bọt xà phòng trên tay, lật mặt còn lại tiếp tục rửa.

Sau khi rửa sạch, cũng tư thế đấy, Norman kéo tay hai người đến máy hong khô.

Ngón tay An Cẩn giật giật: "Khô rồi."

Norman nhìn bóng hai người ôm nhau thân mật trong gương, đột nhiên không muốn buông ra.

An Cẩn nhận ra được tâm tư của hắn, trái tim đập thình thịch, im lặng một lúc rồi nói: "Lát nữa em muốn đi trung tâm người cá."

Gần đây Tiểu Ngân thích chơi bóng đá trên nước, giục cậu đi sớm để lập đội.

Cậu phát hiện loại vận động này có lợi cho rèn luyện thân thể cho nên mỗi ngày đều tích cực tham dự.

Norman: "Anh đưa em đi."

An Cẩn nhẹ nhàng đẩy tay hắn, chờ hắn buông tay ra thì quay người, hai người đối diện nhau.

An Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn: "Em biết lái xe bay, anh đừng đưa em đi, tiết kiệm thời gian để anh nghỉ trưa, buổi chiều đi làm sẽ càng có tinh thần hơn."

Norman buồn cười, hôn chóp mũi thanh tú của cậu một cái: "An An lo anh không đủ sức à?"

Giọng hắn trầm thấp mang theo từ tính, An Cẩn mặt đỏ bừng: "Không phải." Ánh mắt cậu dao động một chút rồi chớp mắt, đối mặt với Norman, nói thật, "Em không muốn gây thêm phiền phức cho anh, cũng mong anh sinh hoạt thoải mái hơn một chút."

Norman nhìn bộ dạng ngoan ngoãn thích quan tâm người khác của cậu, ánh mắt hơi tối đi, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thắm hồi lâu mới buông ra.

Ôm thiếu niên đang nhũn chân đến mức phải dựa vào trên người hắn, Norman bỗng nhiên nói: "An An, làm bạn đời của anh nhé?"

Mắt An Cẩn bỗng trợn to, trái tim đập loạn như hươu chạy. Cậu không nghĩ rằng Norman sẽ đột nhiên nói ra như vậy.

Mắt Norman chợt lóe lên ảo não, nhưng cũng không hối hận.

Hắn ban đầu định dựa theo trình tự, từ từ từng bước một tiến đến, nhưng là người cá nhỏ thật sự quá tốt, hắn muốn xác định quan hệ với người cá nhỏ, chính thức có được người cá nhỏ.

An Cẩn ngây người một lát, thấy Norman nhìn mình chằm chằm, biểu cảm từ trước đến nay vốn điềm tĩnh lại trở nên khẩn trương.

Cậu nói: "Em, em đồng ý làm bạn đời của anh, nhưng em có lẽ còn chưa đủ chín chắn, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng."

Trong đầu An Cẩn tính toán thật nhanh những thứ cần chuẩn bị khi muốn kết hôn, sau đó phát hiện, ngoại trừ vừa mới mua xe bay siêu nhỏ và một chút xíu tiền tiết kiệm thì cậu không có gì cả.

Mà cậu còn chưa trả hết nợ cho Norman nữa! Cậu vẫn đang là con nợ đấy.

"Em còn chưa chuẩn bị xong tài sản để kết hôn." Bị ảnh hưởng bởi tư tưởng hiện đại, An Cẩn cảm thấy tình trạng hiện tại của mình rất thê thảm, không có đủ điều kiện để kết hôn.

Norman không hiểu: "Tại sao em lại muốn chuẩn bị?"

An Cẩn phụng phịu: "Bạn đời hai bên bình đẳng, em không thể chiếm lợi từ anh, như người vợ được anh mua về được."

Norman suy nghĩ: "Em muốn chúng ta bình đẳng về kinh tế à?"

An Cẩn gật đầu, sau đó nghĩ: "Mỗi ngày em thanh lọc thêm nhiều thuốc A hơn nữa, tranh thủ trả hết tiền cho anh càng nhanh càng tốt."

25 tỷ, cần hai trăm năm mươi rương thuốc A. Hiện tại mỗi ngày hai rương, thực tế sau khi dị năng của cậu thăng cấp thì bốn rương cũng không sao, nếu như kiên trì hấp thu thú hạch thì càng dễ dàng, trong thời gian một ngày là có thể làm xong.

Cậu hấp háy mắt, quyết định thực thi nhưng tạm thời không nói cho Norman làm sao cậu làm được.

Ánh mắt cậu sáng lên, cách này có thể trợ giúp rất nhiều người mà lại không ảnh hưởng đến tình trạng hiện tại của người cá!

Mặc dù thú hạch cũng chưa chắc có tác dụng đối với con người, dù sao con người có thú hạch lâu như vậy, mà tác dụng của thú hạch có quan hệ với nguồn năng lượng cho nên có lẽ đã sớm được nghiên cứu qua.

Nhưng để ổn thỏa thì vẫn nên chờ sau khi việc chữa trị gen trí nhớ có thể thử nghiệm lâm sàng, người cá có thể học tập tri thức, không cần ỷ lại tinh thần lực rồi tính tiếp.

Không chờ Norman nói gì thêm, cậu còn nói: "Cho em một chút xíu thời gian được không?"

Norman gật đầu: "Anh đưa em đến trung tâm người cá."

An Cẩn: "Em có thể tự đi mà."

Cuối cùng, Norman vẫn tự mình đưa người cá nhỏ đến trung tâm người cá, nhưng là người cá nhỏ tự mình lái xe bay, còn hắn ngồi trên một xe bay khác theo sau.

Xe bay của An Cẩn hạ xuống bãi đỗ xe của trung tâm người cá, sau khi cậu biến đuôi thành hai chân ngồi lên xe lăn, mở cửa xe, điều khiển tấm kim loại từ xe lăn nối với mặt đất trượt xuống.

Cậu quay đầu, chỉ thấy Norman nhảy xuống từ xe bay màu đen, tư thế nhẹ nhàng linh hoạt lưu loát.

An Cẩn hơi nâng cằm lên, cặp mắt cong cong, đầu nghiêng về phía cửa ra vào, sau đó điều khiển xe lăn chạy về phía cửa chính trung tâm người cá.

Cặp mắt màu xanh lam của người cá nhỏ vô cùng sáng, dáng vẻ nâng cằm trông hoạt bát lại đáng yêu.

Norman mỉm cười, nụ cười đến rất nhanh mà đi cũng nhanh, khuôn mặt nhanh chóng quay trở về vẻ mặt nghiêm túc.

Chỉ là lúc nhìn về người cá nhỏ phía trước thì ánh mắt đặc biệt hiền hòa.

An Cẩn dễ dàng chạy xe đến cổng khu giải trí, khống chế xe lăn xoay một trăm tám mươi độ, nhìn Norman đang đi tới: "Anh xem, em một mình tới đây hoàn toàn không có vấn đề gì."

Giọng nói của người cá nhỏ nhẹ nhàng, giống như là rất vui vẻ bởi vì tự mình làm được xong chuyện này.

Norman cúi đầu nhìn cậu, nghiêm túc nói: "An An rất lợi hại," hắn xoay người, thanh âm hơi hạ xuống, "Nhưng anh vẫn muốn đưa An An đi."

Lông mi An Cẩn thon dài ngạo nghễ ưỡn lên quét qua quét lại, mấp máy môi: "Anh không yên tâm về em à?"

Thân phận của cậu đặc thù, nhưng cậu cũng không hi vọng bởi vì phần đặc thù này khiến cho Norman phải hao tổn nhiều tâm trí.

Cậu rất hi vọng, có một ngày cho dù mình lấy hình tượng người cá đi ra ngoài cũng sẽ không khiến cho người khác nhìn chăm chú hoặc là ngấp nghé.

Ánh mắt Norman thâm thúy nhìn cậu: "Không phải, anh muốn ở cùng An An lâu thêm một chút, nhìn An An nhiều hơn một lát."

Hắn từ trước đến nay không quanh co lòng vòng, nghĩ gì nói nấy.

Ngón tay An Cẩn đang nắm trên thanh để tay vô thức cong lại, móng tay xòe ra.

Cậu vội vàng nhấc tay lên, móng tay rất nhanh lại rụt trở về, cậu âm thầm hi vọng Norman không nhìn ra sự thất thố của mình.

Cậu hít sâu, ổn định trái tim đang nhảy loạn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Vậy, vậy về sau anh có thời gian rảnh thì làm phiền anh vậy."

Norman vuốt đỉnh đầu người cá nhỏ: "Không phiền gì cả."

Norman không muốn làm hỏng chuyến đi một mình của người cá nhỏ đến khu giải trí, huống hồ đã đến khu giải trí, hoàn toàn không cần lo lắng đến an toàn của người cá nhỏ.

Hắn lui lại một bước: "Em đi vào đi."

An Cẩn ngẩng đầu nhìn hắn, dạ, điều khiển xe lăn quay người, sau khi chạy được một chút xíu lên trước, lại quay đầu, nhấc tay quơ quơ: "Chiều gặp lại."

Norman đứng tại chỗ nhìn theo, tư thế không thay đổi, thấy cậu phất tay thì sắc mặt nhu hòa rất nhiều: "Chiều gặp lại."

Đi vào khu giải trí, An Cẩn nhìn về phía ao nước, không khỏi kinh ngạc.

Tất cả người cá đều tụ tập ở một góc hẻo lánh, tạo thành vòng tròn nhỏ giọng nói chuyện, ở chính giữa chính là Joellen đang chỉ vào màn hình ảo, thần sắc kích động nói gì đó.

Bởi vì khoảng cách xa, lại cố ý nhỏ giọng nên cậu đứng trên bờ hoàn toàn không nghe được.

An Cẩn lập tức biết, đây là cố ý tránh người chăm sóc đang ở trong phòng pha lê.

Không biết Joellen nói gì mà biểu cảm của những người cá rõ ràng rất phẫn nộ.

An Cẩn tò mò, vừa điều khiến xe lăn tới gần bên cạnh ao vừa phóng lực cảm giác ra.

Joellen: "Các cậu căn bản không có bất kỳ sự bảo vệ nào cả, các cậu sẽ bị đấu giá, nhận một người xa lạ chưa từng thấy bao giờ làm chủ nhân."

"Hiện tại bọn họ đối tốt với các cậu chỉ là bởi vì giọng hát của các cậu có thể giúp bọn họ hồi phục tinh thần lực, hiện tại trên thị trường đã xuất hiện thuốc A, ban đầu con người cũng có thuốc thư giãn, về sau thuốc này sẽ có hiệu quả tốt hơn cả thuốc thư giãn."

"Khi bọn họ không cần các cậu nữa thì sẽ tùy ý vứt bỏ các cậu, so với chó mèo lang thang thì các cậu sẽ còn đáng thương hơn, bởi vì các cậu đã bị nuôi hỏng, không còn năng lực sinh tồn."

"Nói bậy! Bây giờ chúng tôi đã đang luyện tập năng lực sinh tồn tại biển cả!"

"Ôi! Kiến thức về biển cả tôi chỉ có thể nhớ kỹ một điều, còn lại thật nhiều điều đều đã quên, làm sao bây giờ!"

Joellen nói: "Hành tinh này bị con người chiếm đóng, người cá là sinh vật có trí khôn, chúng ta vốn cũng không thích hợp sinh sống chung một nơi với con người, chúng ta có địa bàn của mình, có thể tự làm chủ chứ không phải bị người khác tùy ý đấu giá, không có quyền tự do."

Joellen tạm ngừng: "Chúng ta nên chạy đi!"

"Nhưng mà... thú hai chân đối với tôi rất tốt." Cốc Cốc chớp cặp mắt to có con ngươi màu xanh lục, "Hắn cần tôi trợ giúp."

"Đúng thế, hiện giờ thú hai chân còn chưa tìm được biện pháp trị liệu tinh thần bạo động, chúng ta đi rồi bọn họ làm sao bây giờ?"

Joellen không dám tin: "Các cậu đừng quên, bọn hắn dám xem các cậu là thú cưng!"

"Nói bậy, thú hai chân nhà tôi gọi tôi là chủ nhân nhé."

"Đúng." Tiểu Ngân hùa theo, "Tôi mới là chủ nhân."

Cõi lòng Joellen mệt mỏi, đồng tộc ngây thơ quá thể đáng!

Y chỉ vào màn hình ảo: "Các cậu xem tin tức này đi, kẻ bị bán đấu giá là người cá, các cậu lại nhìn quảng cáo quy tắc bán đấu giá thú cưng quý hiếm này đi, hoàn toàn giống nhau. Bọn hắn chỉ nói cho có thôi, vốn dĩ không xem các cậu là chủ nhân, dù sao cũng chỉ là để dỗ dành các cậu, thực tế quyền quyết định vẫn ở trên người bọn hắn."

An Cẩn kinh ngạc nhìn Joellen, người cá này rất khác thường!

Joellen khiến cho mọi người cá đều sợ ngây người, vô thức nhếch miệng lộ ra răng nanh sắc bén, bộ dáng hung dữ.

Joellen thấy thế, tâm tình vô cùng vui vẻ! Vì để thuyết phục Vương cùng đồng loại, y đã suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ được biện pháp nào hay ho.

Không nghĩ rằng, đột nhiên lại nhìn thấy được tin tức bán đấu giá người cá trên mạng internet của hành tinh này, đúng là trời cũng giúp ta!

Y đưa tay về phía trí não, nghĩ thầm vào lúc này, nếu nhóm đồng tộc nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của cư dân hành tinh người cá thì nhất định sẽ không chờ kịp mà muốn rời khỏi con người!

Cặp mắt màu bạc của y ẩn ẩn tỏa sáng.

"Thú hai chân ghê tởm!" Một người cá gầm thét, người cá này đúng lúc lại đứng cạnh Joellen, tiếng rống quá lớn khiến tay Joellen run lên một cái, yên lặng dịch ra xa, chuẩn bị bật video.

"Thú hai chân gian xảo, có phải ngươi đang gạt ta hay không?" Tiểu Ngân nổi giận đùng đùng.

Mục Thần đang chuẩn bị ăn cá nướng, nhìn thấy cuộc gọi của Tiểu Ngân thì lập tức kết nối, bị rống không hiểu gì: "Không có, anh nào dám lừa em!"

Hắn nói, miệng cắn thịt cá còn đầu thì nghĩ thầm, đối với đồ ăn ngon, giá nào hắn cũng không dám khiến cho vị tổ tông này không vui!

Joellen nghe được giọng của con người, ngón tay dừng ở nút phát video, vẻ mặt không hiểu gì.

Y hạ giọng: "Sao cậu lại liên lạc với con người!"

"Cậu đang chất vấn tôi làm gì à?" Tiểu Ngân liếc nhìn y, quay người rời khỏi góc hẻo lánh, sau đó nhìn trí não tức giận nói, "Ngươi không xem ta như chủ nhân, ngươi chỉ dỗ ta thôi!"

Động tác há mồm cắn cá của Mục Thần dừng lại, tự nhiên thấy chột dạ nhưng nghĩ lại thì thấy thái độ của hắn đối với Tiểu Ngân còn hơn cả chủ nhân nữa!

"Anh thật tâm thật lòng mà!" Mục Thần tìm hiểu tình huống, "Sao em lại nghĩ như vậy? Có phải có người nói xấu anh không? Sao em có thể nghe người khác, không tin anh chứ? Anh..."

"Ngậm miệng!" Tiểu Ngân nhăn lông mày, "Ồn ào!"

Mục Thần thở dài, rất tủi thân: "Chủ nhân, em hiểu lầm tôi, dù sao cũng phải để cho anh giải thích chứ? Không nói rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến gia đình hòa thuận đấy."

Tiểu Ngân tức giận nói: "Chủ nhân sẽ bị đấu giá à? Thú hai chân gian xảo, ngươi còn gạt ta! Nếu chúng ta xem tin tức không hiểu, chẳng phải là bị các ngươi lừa gạt cả một đời à!"

Mục Thần vội vàng xem tin tức, quả nhiên thấy viện nghiên cứu khoa học thông báo tháng tám tổ chức đấu giá người cá, hắn nhăn mày lại.

"Em đừng kích động, trước tiên để anh đi hỏi thăm tình huống, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không đấu giá em."

Ngoại trừ Tiểu Ngân, đám người cá còn lại nhao nhao liên hệ người chăm sóc, tức giận quát lớn, nghiêm túc mắng người chăm sóc lừa gạt.

Có người cá tâm tư linh hoạt quyết tâm nói: "Ta sẽ không ca hát cho ngươi nữa, cũng sẽ không cho ngươi ăn cá ngon! Thú hai chân khốn nạn, đồ lừa đảo!"

Joellen nhìn tình cảnh này, rất muốn nhân lúc còn nóng tiếp tục tác động đến cảm xúc của những người cá, nhưng người cá xung quanh đều đang nói chuyện với con người, vừa mở miệng sẽ bị nghe thấy.

Mặt y sa sầm lâm vào trong hoài nghi của bản thân, kế tấn công tâm lý của mình chẳng lẽ không tốt sao? Chẳng lẽ không hoàn mỹ à? Tại sao lại thành như thế này?

Những đồng tộc này thế mà không lập tức quyết định chuồn đi mà lại muốn "dạy dỗ", "quát tháo" con người.

An Cẩn nghe những người cá nói chuyện thì đã hiểu đại khái có chuyện gì xảy ra, cậu mở trí não, không hề bất ngờ khi thấy tin tức liên quan đến việc Viện nghiên cứu khoa học đấu giá người cá.

Cậu cau mày, mặt lộ vẻ suy tư.

Tại Viện nghiên cứu khoa học viện, trí não của Euner sắp bị cuộc gọi của những người chăm sóc người cá đánh sập. Ông bó tay toàn tập, từ chối không tiếp toàn bộ, trầm giọng nhìn người phụ trách Bộ Tuyên truyền: "Có chuyện gì thế? Không phải đã nói tháng này chờ kết quả thương lượng rồi mới đăng tuyên truyền à?"

Người phụ trách mặt trắng bệch nghiêm túc: "Xin, xin lỗi ngài, tuyên truyền chuẩn bị tốt đã được xóa bỏ sau khi nhận được thông báo, chắc hẳn phải nằm trong thùng rác, không biết vì sao bỗng nhiên bị tiết lộ ra ngoài."

Euner: "Lập tức xóa bỏ, chuẩn bị một bản tuyên bố, kế hoạch thay đổi chờ thông báo sau, cậu nhanh đi xử lý đi."

Người phụ trách vội vàng đồng ý, quay người ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng.

Euner suy nghĩ, liên hệ An Cẩn: "An An, người cá rất tin tưởng cậu, cũng rất nghe lời cậu, cậu có thể giúp đỡ trấn an những người cá kia không?"

An Cẩn nhìn về phía đám người cá: "Người cá mặc dù không được phán định là sinh vật có trí tuệ, nhưng việc người cá có trí thông minh thì công chúng đều biết, tôi cho rằng không nên bị đấu giá."

Euner xấu hổ: "Tôi cũng hiểu được, gần đây Viện nghiên cứu khoa học mở rất nhiều cuộc họp, hao phí tài chính cho mỗi người cá cũng rất nhiều, không tổ chức đấu giá thì về sau khả năng sẽ chỉ có người cá ra đời tự nhiên, nhưng mà số lượng này rất ít."

Hắn tạm ngừng, hỏi: "Cậu cho là nên xử lý như thế nào?"

An Cẩn hơi kinh ngạc, không nghĩ Euner sẽ hỏi mình, nhưng không từ chối mà nói: "Hỏi ý kiến của người cá."

Rất nhanh, quy định mới về việc nhận nuôi dưỡng người cá được công khai.

Người cá tự mình lựa chọn người chăm sóc, cũng ký kết hợp đồng thuê, tiền thuê chia đôi cho người cá và viện nghiên cứu, viện nghiên cứu nhận được khoản tiền tương đương với khi đấu giá người cá cho nên không thu tiền nữa.

Quy định tương đối công bằng, chỉ là người chăm sóc nhất định phải thỏa mãn các điều kiện liên quan, dù sao nhận nuôi người cá không chỉ có nuôi nấng mà còn phải bảo vệ.

Sau khi đám người cá nghe được tin tức này thì dần dần bình tĩnh lại.

"Hừ, thú hai chân xem như nghe lời."

"Ghê tởm, hình như tôi bị bán đấu đấy! Năm tỷ."

"Ha ha, tôi tám tỷ! Quý giá hơn cậu!"

"Này, các cậu không xem tin tức à? An An quý nhất, hai mươi lăm tỷ!" Tiểu Ngân lay bả vai An An, cà khịa đám người cá chung quanh.

Khóe miệng An Cẩn giật giật, cậu không muốn tranh cái này đâu!

Joellen núp ở trong góc nghiến răng nghiến lợi: Khốn kiếp, kích động thất bại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.