Chương 63: An An là trân quý nhất
Chuyển ngữ: TủChỉnh sửa: Diên
Cửa đóng sầm lại, Mục Thần nhanh chóng lùi về sau một bước để tránh bị đụng vào.
Chân hắn vừa dẫm lên chân người sau lưng xong lại nâng lên rồi đạp xuống lần nữa.
"Á!" Garrot đẩy hắn ra, rút chân lại, giận dữ hỏi, "Mục Thần, cậu cố ý phải không!"
"Sao lại thế được? Tôi vô ý thôi." Mục Thần phiền chết cái tay Garrot đang khoác lên bả vai mình, nhìn cánh cửa đã khép lại, nghiến răng nói: "Nếu cậu không tóm vai tôi thì tôi vào được rồi đấy!"
Garrot hít sâu mùi thơm còn dư lại, nghe vậy vỗ bờ vai hắn: "Quả nhiên cậu cố ý!"
Mục Thần miệng nói không phải, quay người nhìn thấy một đám quân đoàn trưởng thì hơi nghiêng người ra sau: "Tại sao tất cả mọi người đều theo tới đây? Khó trách bệ hạ đóng cửa nhanh như vậy!"
"Thượng tướng Mục Thần, vừa rồi anh không nói một lời đã đi đến đây, có phải anh đã sớm biết đồ An An đưa đến không phải là dịch dinh dưỡng hay không?"
"Hay lắm, thượng tướng Mục Thần, anh dám ăn mảnh!"
Mục Thần buông tay: "Tôi không có đồ ăn thì ăn kiểu gì?" Hắn thở dài, "Nếu chỉ có mình tôi là tôi có thể chấm mút gì đấy ngon ngon từ chỗ bệ hạ rồi, hiện tại nhiều người như vậy thì khỏi, đi thôi."
Garrot vô cùng thèm thuồng: "Cậu đã từng nếm qua rồi à?"
Mục Thần cảm thấy hành vi nói chưa ăn vừa rồi không quá hợp lý, vừa đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-nguoi-ca-duoc-nuoi-duong/3571554/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.