Chương trước
Chương sau
Chương 53: Thẳng thắn

Chuyển ngữ: Mèo ÚChỉnh sửa: Diên

Chiến hạm nhanh chóng đáp xuống sân bay tại căn cứ quân sự, Norman ôm người cá nhỏ rời khỏi chiến hạm, lên xe bay trở lại hoàng cung.

Về tới phòng người cá, Norman khom lưng, chuẩn bị thả người cá nhỏ vào hồ nước thì ống tay áo lại bị giữ lấy.

An Cẩn ngẩng mặt nhìn hắn, lắc đầu: "Tôi muốn tắm qua trước."

Trên người cậu toàn mùi nước biển, còn phải chạy trốn sự truy đuổi của hải thú nên người hơi dơ.

Norman đứng dậy, vững vàng ôm người cá nhỏ vào phòng vệ sinh, cẩn thận thả cậu xuống.

"Có cần tôi mở vòi sen không?" Norman hỏi.

An Cẩn lắc đầu, cậu đang ngồi trên sàn, thân hình Norman lại cao lớn, gần như hoàn toàn che phủ cậu.

Norman cầm lấy áo quân phục người cá nhỏ đang khoác trên người: "Để tôi lấy quần áo cho em thay."

Nhìn hắn xoay người định đi, An Cẩn vội vàng vươn tay, bởi cậu đang ngồi nên chỉ có thể nắm được ống quần của Norman. Thấy Norman dừng lại, cậu rụt tay về.

Cậu ngẩng đầu hỏi Norman: "Bây giờ tôi đang dùng thân phận là bác sĩ của anh ở lại hoàng cung, đúng chứ?"

Norman gật đầu: "Đúng vậy."

Tất nhiên hắn càng hi vọng cậu sẽ dùng thân phận khác để ở đây.

Nhưng nghĩ tới tính cách dễ thẹn thùng của người cá nhỏ, hắn không dám nói ra điều này.

Đôi mắt màu lam của An Cẩn hơi hơi tỏa sáng: "Vậy tôi có thể tự do ra vào hoàng cung không?"

Cậu ngừng lại một chút, giải thích rõ hơn: "Tôi có thể một mình ra ngoài, đến nơi tôi muốn chứ?"

Sắc mặt Norman dần dần trở nên nghiêm túc, hắn nhìn ánh mắt chờ mong của người cá nhỏ, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tạm thời vẫn chưa được. Trên lý thuyết, em đã có thân phận độc lập thì phải được tự do hoàn toàn," giọng hắn hơi trầm xuống, "nhưng tôi không yên tâm. Em là người cá thuần sắc, quá đặc biệt, quá trân quý, để em ra ngoài một mình sẽ rất nguy hiểm."

An Cẩn không thấy thất vọng, thực ra cậu đã đoán sẽ có kết quả này, nên trước đó mới định đặt làm mặt nạ con nhộng riêng.

Mà cho dù có mặt nạ con nhộng thì chắc Norman cũng không yên tâm mà cho phép cậu ra ngoài một mình đâu.

Chung quy lại, nếu dùng thân phận người cá thì mỗi lần ra cửa cậu chỉ có thể dùng xe lăn hoặc xe thông minh, xe lăn quá gây chú ý, xe thông minh lại đòi hỏi lúc nào cũng phải giữ chặt tay lái, buông ra là ngã, không an toàn.

Cậu cúi xuống nhìn cái đuôi dưới lớp váy đuôi cá màu lam, sau đó ngẩng lên nhìn Norman, nghiêm túc hỏi: "Nếu tôi có thể khiến người khác không nhận ra tôi là người cá thuần sắc thì tôi có thể tự do ra vào không?"

Dù không nhất định phải ra ngoài nhưng có quyền ra vào tự do hay không có ý nghĩa khác.

Khi còn nhỏ không phải lúc nào cậu cũng muốn đi chơi nhưng vì cha mẹ không cho phép nên mới khiến cậu khao khát được ra ngoài.

Cậu không muốn lúc nào cũng bị ép ở tại một chỗ.

Cậu muốn có thẻ căn cước, chứ không phải chỉ vì một cái hư danh.

Norman: "Còn phải đảm bảo an toàn nữa."

An Cẩn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

Cậu nhìn vào đôi mắt nâu thâm thúy của Norman, miệng hé ra lại khép vào, suy nghĩ một lát mới nhỏ giọng hỏi: "Anh còn nhớ dáng vẻ của tôi trong thế giới thực tế ảo chứ?"

Chắc chắn là Norman không quên, người cá nhỏ vừa nhắc đến là trong đầu hắn đã hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Hắn gật đầu: "Nhớ rõ."

An Cẩn nắm chặt tay, đối diện với Norman: "Nếu... tôi ở thế giới thực trông cũng giống ở thế giới ảo, thì anh có sợ không?"

Cậu lo nếu nói thẳng hoặc trực tiếp hóa ra đôi chân sẽ dọa đến Norman, bởi vậy đã cố gắng diễn đạt uyển chuyển một chút.

Norman thoáng giật mình, trầm mặc nhìn bộ dáng vừa nghiêm túc vừa thấp thỏm của người cá nhỏ.

Hắn âm thầm đưa ra một phỏng đoán, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt.

Dù biết ý tưởng của mình thật kỳ lạ, nhưng suy ngẫm một hồi, hắn liền cảm thấy một khi liên quan đến người cá nhỏ thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Bản thân người cá nhỏ đã là một kỳ tích rồi.

Nghĩ vậy, hắn bình ổn lại hô hấp, đáp lại bằng ngữ khí thong thả trầm ổn, có vẻ nghiêm túc và kiên định đến lạ: "Không sợ"

An Cẩn nhìn hắn hai giây, mỉm cười.

Quả nhiên lựa chọn tin tưởng Norman là đúng!

Khóe môi cong cong, cậu nhỏ giọng lịch sự yêu cầu: "Anh có thể nhắm mắt lại không?"

Bàn tay Norman siết chặt, trái tim dồn dập nảy lên, hắn liếc nhìn cái đuôi nằm nhoài trên sàn của người cá nhỏ, hiếm khi cảm thấy khẩn trương.

"Hay là để tôi lấy quần áo cho em thay trước đã?" Hắn nói.

An Cẩn chớp chớp mắt: "Anh, anh đang sợ hãi à?"

Norman nghiêm túc nói: "Tất nhiên là không." Hắn ngừng lại, thành thật nói ra cảm xúc của mình: "Tôi chỉ hồi hộp thôi."

Nói xong, hắn nhắm mắt lại rồi xoay người, đưa lưng về phía người cá nhỏ.

An Cẩn vốn rất hồi hộp, giờ nghe Norman nói lại thấy không còn hồi hộp nữa, khóe môi lộ ra ý cười.

Cậu vận chuyển tinh thần lực, cái đuôi nhanh chóng biến thành hai chân, vảy trên mặt cũng biến mất, hoàn toàn trở thành một con người.

Váy đuôi cá dán sát vào chân, da người không như vảy cá, tiếp xúc với lớp vải ướt nhẹp liền có cảm giác bị trói buộc, cậu thấy rất không thoải mái, giật giật chân.

Cậu nói: "Anh có thể mở mắt được rồi."

Norman quay lại, thoáng ngây người, bị thiếu niên xinh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc.

Cặp mắt đào hoa màu lam sáng trong, đôi môi đỏ thắm, làn da trắng nõn mát lạnh, vảy cá hình quạt nơi đuôi mắt càng khiến cậu thêm phần xinh đẹp quyến rũ.

Ánh mắt Norman rơi xuống đôi chân của người cá nhỏ, trái tim không chịu khống chế cứ điên cuồng nhảy loạn.

Váy đuôi cá dán sát càng tôn lên đôi chân thon dài thẳng tắp của thiếu niên, nhất là phần cẳng chân lộ ra ngoài váy.

Làn da trên mu bàn chân trắng vô cùng, như thể hòa lẫn với màu sàn đá hoa cương; mười ngón chân mượt mà đáng yêu, phần đầu ngón chân ẩn ẩn lộ ra màu hồng phấn, vừa êm ái vừa mềm mại.

Không rõ là bởi thẹn thùng hay bởi sàn nhà lạnh, ngón chân thiếu niên hơi cong lên, thoạt nhìn có vẻ nghịch ngợm.

Norman âm thầm nuốt nước bọt, cưỡng chế xao động trong lòng, sợ bản thân mất không chế bèn dời tầm mắt, xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại một câu: "Tôi đi lấy quần áo cho em."

An Cẩn: "......"

Cậu cúi đầu nhìn chính mình, xấu hổ mà co chân lên.

Lòng cậu thấy vui vui, Norman thật sự không sợ!

Norman nhanh chóng trở lại, vội vàng để áo thun và váy đuôi cá lên trên giá rồi lập tức đi ra.

Bước chân của hắn lướt nhanh như gió, rất có phong thái của một quân nhân.

An Cẩn nhìn theo bóng dáng Norman, chớp chớp mắt, tự hỏi có phải mình vừa bị hoa mắt hay không?

Hình như cậu thấy vành tai Norman đỏ lên.

"Cạch" một tiếng, cửa bị Norman nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cản ánh mắt An Cẩn.

An Cẩn thu hồi tầm mắt, bỗng nhiên nhớ lại, lúc kiểm tra cho cậu Hornard từng nói Norman vẫn còn độc thân.

Cậu cắn cắn môi, khóe miệng nhếch lên, dù Norman luôn trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng bây giờ cậu lại thấy hắn như vậy rất đáng yêu.

Nghĩ cái gì vậy! An Cẩn vỗ vỗ mặt mình, không dám nghĩ linh tinh nữa.

Cậu vận chuyển dị năng, nhanh chóng tắm gội, thay áo thun và váy đuôi cá mới.

Cậu giải trừ tinh thần lực, để lộ lớp vảy trên mặt, nhưng vẫn giữ lại đôi chân.

Váy đuôi cá được làm theo hình dạng của cái đuôi, chân váy ơi thu hẹp lại, lúc đi đường cậu chỉ có thể bước những bước rất ngắn, cảm thấy thật ngượng ngùng.

Có điều cậu chỉ định giữ hình dáng này một lúc, đến khi tới bên hồ sẽ khôi phục cái đuôi, suy cho cùng hiện giờ cậu vẫn phải dùng khá nhiều tinh thần lực để duy trì đôi chân.

Cậu mở cửa, thấy Norman đang đứng bên ngoài thì không khỏi sửng sốt.

Norman nghe thấy động tĩnh, tắt trí não, quay lại nhìn.

Tóc người cá nhỏ được buộc gọn gàng, khuôn mặt vẫn theo dáng vẻ của người cá, trên mặc áo thun màu lam, dưới là đôi chân trắng nõn thon dài nấp sau váy đuôi cá đang giẫm lên mặt đất.

Ánh mắt Norman hơi hơi dao động, trong lòng dâng lên xúc động muốn sờ một cái, ngón tay vô thức cọ xát, hắn vội nhìn sang phía khác.

Sắc mặt hắn càng thêm nghiêm túc, âm thầm mắng bản thân sao lại dám có loại suy nghĩ đó!

Nhưng, giây tiếp theo, suy nghĩ của hắn lại vượt tầm kiểm soát, hắn nghĩ có lẽ mình không cần luyện tập ngủ trong nước nữa.

Hẳn là có thể bảo công ty lặn ngừng nghiên cứu rồi.

An Cẩn chỉ vào hồ: "Có thể né sang một bên không, tôi muốn xuống nước."

Norman vội vàng tránh khỏi vị trí cửa, chân mày cau lại: "Có phải đôi chân khiến em cảm thấy không thoải mái không?"

An Cẩn lắc đầu, cậu xuống hồ, nổi lên mặt nước, đặt tay lên bờ: "Muốn duy trì hình người thì phải hao phí tinh thần lực, rất nhiều tinh thần lực, tạm thời vẫn chưa có cách duy trì dài lâu."

Cậu theo bản năng bỏ qua một biện pháp duy trì hình người lâu dài khác.

Norman thầm nghĩ, xem ra vẫn phải tiếp tục nghiên cứu.

An Cẩn trầm mặc một lát, hàng mi bất an khẽ động, cậu ngẩng đầu nhìn Norman: "Lúc tra cứu thông tin người cá biến thành người, tôi tìm được vài thí nghiệm bị cấm thực hiện, cảm thấy sợ hãi nên bây giờ mới dám nói với anh."

Norman khôi phục tinh thần, ngồi xuống: "An An đã có thể biến ra đôi chân từ lâu rồi à?"

An Cẩn lắc đầu: "Sau khi thành niên mới làm được."

Nghĩ tới tình huống xấu hổ xảy ra vào đêm thành niên kia, khuôn mặt cậu lại nóng lên, ánh mắt trở nên thẹn thùng.

Norman đưa tay xoa đầu cậu: "Tôi có thể hiểu được băn khoăn của em, tôi đã nói rồi, không phải chuyện gì em cũng phải nói cho tôi biết."

Người cá nhỏ che giấu vì muốn tự bảo vệ mình chứ không phải muốn lừa gạt hay thương tổn hắn, hắn chẳng những không thấy đáng trách mà còn hơi đau lòng.

Hắn hiểu rõ sự đáng sợ của khác biệt giống loài.

Im lặng một lát, mắt hắn hơi hơi sáng lên, thấp giọng hỏi: "An An nguyện ý nói cho tôi biết là bởi em tin tưởng tôi, đúng không?"

An Cẩn rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu. "Đúng vậy."

Nếu không tin tưởng, cậu thực sự không dám nói.

Norman nhìn người cá nhỏ ngoan ngoãn dịu dàng trước mặt, ánh mắt tràn ra ý cười.

An Cẩn nhéo nhéo ngón tay: "Còn một việc nữa, có lẽ anh cũng biết rồi."

Cậu vừa dứt lời, mặt hồ phía sau vốn đang tĩnh lặng đột ngột dậy sóng, một cột nước dâng lên, tia nước bắn ra bốn phía, nhìn tựa suối phun.

Tầm mắt Norman từ cột nước dời xuống khuôn mặt người cá nhỏ: "Lúc đó chính em đã tấn công cá mập bò mắt trắng?"

An Cẩn gật đầu, có chút nghi hoặc trước câu hỏi của Norman. "Hẳn đã có người trông thấy."

Norman: "Chỉ là suy đoán thôi, lúc đó giữa em và cá mập bò mắt trắng có một khoảng cách, không thể khẳng định là em được."

An Cẩn nghe xong cũng không hối hận vì đã để Norman biết, Norman rất khoan dung với cậu, cậu không muốn gạt hắn. Cậu nghiêm túc nói: "Là tôi."

Dứt lời lại nhớ ra chuyện gì, mỉm cười bảo: "Bây giờ tôi vừa có cách không để người khác phát hiện thân phận của mình, vừa có khả năng bảo vệ bản thân, đúng không?"

Norman trầm giọng: "Em không thích tôi ra ngoài với em à?"

Thanh âm của hắn vốn đầy từ tính, lúc này càng thêm gợi cảm.

An Cẩn xoa xoa tai: "Cũng, cũng không hẳn. Anh còn bận công việc, không thể lúc nào cũng đi cùng tôi; hơn nữa đôi lúc tôi thích ra ngoài một mình."

Norman suy tư một lát: "Làm thẻ căn cước khác theo hình người của em, sau đó dùng mặt nạ con nhộng định chế."

Nghĩ đến việc người cá nhỏ không thể luôn luôn duy trì hình dáng con người, hắn nói thêm: "Nên dùng thân phận người cá để định chế mặt nạ có thể dán sát lên vảy và da."

An Cẩn mở to mắt, con ngươi màu lam tràn đầy kinh hỉ, Norman vì cậu mà suy tính cặn kẽ!

Cậu nhịn không được thốt lên: "Anh tốt quá!"

Norman nghiêm túc nói: "An An cũng rất tốt, nếu em bằng lòng giúp những người có tinh thần lực bị giáng cấp khôi phục tinh thần lực, bọn họ có thể giao cả tính mạng cho em."

Hắn ngừng lại, nghĩ tới việc người cá nhỏ đã trưởng thành, liền bổ sung: "Tôi đối tốt với An An không chỉ vì em đã giúp tôi khôi phục tinh thần lực."

Nếu người cá nhỏ đã hiểu chuyện tình cảm, hắn không cần quá che giấu, người cá nhỏ hiểu được càng sớm thì càng tốt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.