【Toàn văn hoàn!】
***
Bùi Dục Kỳ biết Thôi Thiến Thiến vẫn luôn xem cậu là bạn, mà ban đầu cậu cũng cho rằng như thế.
Họ cùng nhau lớn lên từ mẫu giáo, học cùng tiểu học, cùng lên một trường cấp hai. Mặc dù lúc nào Thôi Thiến Thiến cũng ỷ vào lớn hơn cậu nửa tuổi mà tự gọi mình là chị, nhưng trong mắt Bùi Dục Kỳ, bọn họ là bạn thân cùng tuổi.
Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Thôi Thiến Thiến tựa như một mặt trời nhỏ bảo vệ cậu.
Cô luôn chủ động dẫn dắt, giúp người nói chẳng ra hơi như cậu làm quen với những bạn nhỏ khác, giúp cậu xây dựng sự tự tin trong trường mẫu giáo, hầu như trong từng khoảnh khắc, cô liên tục truyền niềm hạnh phúc và sự ấm áp của mình cho cậu, khiến cậu hết lần này đến lần khác mở trái tim khép kín của mình ra, khiến cậu dần thay đổi từ sợ đến trường sang mong được đến trường.
Bởi vì lý do này, dù sau này Bùi Dục Kỳ làm quen với bao nhiêu người bạn, cậu vẫn luôn đặt Thôi Thiến Thiến lên hàng đầu vì lòng biết ơn.
—— Cô ấy vĩnh viễn là người bạn tốt nhất của cậu.
Nhìn thấy bạn cùng lớp bắt nạt Thôi Thiến Thiến, cậu tức giận đùng đùng, hoàn toàn quên mất quyết tâm không gây rắc rối cho bố mẹ sau khi đánh nhau bị cho thôi học ở trường mẫu giáo…… Cậu không cho phép các bạn cùng lớp đồn thổi về Thôi Thiến Thiến sau lưng mình. Kết quả học tập của Thôi Thiến Thiến lên xuống thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-me-ruot-cua-be-con-phan-dien-ba-tuoi/3451327/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.