“Tôi biết lời tôi nói bây giờ rất khó khiến người ta tin tưởng, nhưng quả thật vào ba năm trước tôi đã qua đời rồi. Nhưng ông trời cho tôi cơ hội thứ hai, chỉ cần trong vòng 100 ngày tôi hoàn thành nhiệm vụ tích cóp đủ 100 điểm giá trị hồi sinh, trở lại vị trí vốn có của mình, thì tôi có thể sống lại lần nữa. Vì vậy mới dùng một dung mạo khác xuất hiện bên cạnh mọi người, tất cả đều là vì để mọi người có thể nhận ra tôi……”
Tiết Huệ Vũ nói cho Bùi Ôn Du hết tiền căn hậu quả chuyện mình đột nhiên được sống lại mà không hề giữ lại gì. Sau khi nói xong, cô thấp thỏm hỏi: “Anh tin chuyện tôi vừa nói không?”
“Anh là người theo thuyết vô thần, nhưng anh tin tưởng lời em nói. Nếu không không thể giải thích, vì sao em lại dùng dung mạo như vậy xuất hiện bên cạnh bọn anh……”
Nếu Huệ Vũ không phải may mắn kích hoạt nhiệm vụ hồi sinh, vậy không phải là cô đã vĩnh viễn rời khỏi bọn họ rồi sao……
Ngực Bùi Ôn Du chua xót bức bối, Tiết Huệ Vũ vẫn chưa phát giác ra tâm trạng của anh, còn nói với anh mình có thể làm nhiệm vụ hồi sinh là vì thi thể chưa tìm được mới có được cơ hội sống lại.
“Thi thể của tôi hình như bị kẹt trong cống thoát nước, dù sao cũng không cần tìm nữa, nếu thi thể của tôi được tìm thấy tôi sẽ bị loại bỏ khỏi thế giới này……”
Nghe được thi thể Tiết Huệ Vũ kẹt trong cống thoát nước, Bùi Ôn Du càng nghĩ không ra, bản thân anh rõ ràng vẫn luôn cố gắng tìm kiếm, vì sao lại không tìm thấy Tiết Huệ Vũ…… Hiện tại vừa nghe một khi tìm được thi thể, Tiết Huệ Vũ sẽ biến mất không tăm hơi, Bùi Ôn Du không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại thông báo cho Chu Khải Hoa, kêu hắn gỡ xuống tất cả những tuyên bố treo thưởng tìm người trước kia.
Tiết Huệ Vũ tiếp tục lải nhải rằng lúc ấy mình biến thành quỷ làm bạn bên cạnh bé con mới ý thức tới hành vi trước kia của mình quá sai.
“Trước kia anh nói không sai, khi đó tôi thật sự là trầm cảm sau khi sinh, có thể khi mang thai đã ngã bệnh. Rõ ràng anh cùng con đều không làm gì sai, tôi lại phát tiết hết mọi sự không cam lòng cùng oán hận khi mình không thể múa ba lê giống như trước lên người bọn anh……”
Tiết Huệ Vũ cười khổ một tiếng nói: “Bây giờ nhớ lại, cũng không nghĩ ra mình lúc ấy vì sao lại trở nên chanh chua như thế…… Ngay cả con cũng không chịu bế…… Có thể cũng là vì sợ hãi mình sẽ mềm lòng nhỉ…… May mà Dục Kỳ thành công nhận ra tôi, cũng thành công trở thành gia sư vào nhà ở, bằng không tôi thật sự không biết nên làm thế nào để thực hiện nhiệm vụ này.”
Bùi Ôn Du bắt lấy từ mấu chốt, căng thẳng hỏi: “Vậy hiện giờ giá trị hồi sinh của em là bao nhiêu? Nhiệm vụ đến ngày mấy là dừng?”
“Bây giờ giá trị hồi sinh là 56, vẫn còn thời gian một tháng, hẳn là ngày 13/9.”
“Sao lại ít như vậy……” Tim mạnh mẽ thắt lại, Bùi Ôn Du ảo não tự trách không thôi.
Tiết Huệ Vũ chỉ còn lại thời gian một tháng cuối cùng nữa thôi, trọn vẹn bảy mươi ngày trôi qua chỉ hoàn thành một nửa giá trị hồi sinh.
Anh không chỉ nóng ruột, nhưng anh không biết phải làm gì mới có thể giúp được Tiết Huệ Vũ.
Đều tại anh, đều tại anh không nhận ra Huệ Vũ sớm hơn…… Nếu sớm biết Huệ Vũ đang hoàn thành nhiệm vụ, anh có thể giúp cô sớm hơn rồi……
Thấy Bùi Ôn Du mím môi thật chặt, đã biết tính cách anh hũ nút chắc chắn đang tự trách, Tiết Huệ Vũ lập tức an ủi nói: “Không sao hết, anh và Dục Kỳ đều đã nhận ra tôi rồi. Nhiệm vụ phía sau nhất định cũng có thể hoàn thành thuận lợi thôi.”
Cô khẽ ngưng một chút, còn nhẹ giọng bổ sung nói: “Nếu, tôi nói là nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho Dục Kỳ…… Không thể sống mơ màng hồ đồ như ba năm trước nữa……”
Bùi Ôn Du mím môi không nói, chỉ là nắm tay cô càng thêm chặt hơn.
Mãi đến khi Tiết Huệ Vũ lay tay anh nhiều lần, nhất định kêu anh phải đồng ý, anh mới chua xót mở miệng: “Ban đầu lúc mới nghe thấy em được ông trời ban cho một cơ hội, anh vui mừng lắm. Nhưng thật tàn nhẫn…… Cho em cơ hội trở lại lại để em biến mất lần nữa…… Mà ba năm, anh thật vất vả mới tiếp nhận sự thật rằng em không còn nữa. Nhưng em lại quay về. Quay về rồi bỏ đi, đối với bọn anh thật quá tàn nhẫn…… Cho nên, không được nói nếu như…… Huệ Vũ, cầu xin em đừng rời khỏi bọn anh……”
“Đây là cơ hội duy nhất của tôi, tôi chắc chắn sẽ không từ bỏ dễ dàng.”
Tiết Huệ Vũ biết mình không nên trù hoạch trước kết cục xấu nhất, nhưng dựa theo giá trị hồi sinh đình trệ mà không nhịn được dự tính điều xấu nhất.
Đúng…… Vẫn phải cho Bùi Ôn Du biết kết cục xấu nhất.
Nghĩ đến vẫn còn một chuyện quan trọng nhất chưa nói với Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ lập tức nói ra hết tương lai vốn dĩ của bé con nhà mình.
Nếu không phải khi ấy cô cứu Bùi Ôn Du ra khỏi chiếc xe gặp nạn, vào tháng sáu anh đã qua đời rồi. Con của bọn họ Bùi Dục Kỳ sẽ kế thừa di sản của bọn họ, bị Hạ Lan Chi nhắm trúng đưa về nhà.
Không chỉ ngược đãi Dục Kỳ đủ thứ, còn mắng bé là sao chổi xui xẻo khắc chết cha mẹ làm cho chứng bệnh tự kỷ của Bùi Dục Kỳ ngày càng nghiêm trọng. Hơn nữa, còn vụng trộm chuyển dời di sản của bọn họ vào trong tài khoản của mình, từng chút một bổ khuyết lỗ hổng lớn mà con trai ngu xuẩn Tiết Hoành Tuấn của bà ta thọc ra.
Bùi Ôn Du nghe nói, sắc mặt càng lúc càng lạnh lùng. Anh biết Tiết Huệ Vũ tuyệt đối không nói dối, nếu cô đã có thể sống lại, ông trời cũng có thể nói cho cô ấy biết chuyện xảy ra trong tương lai.
Anh nắm chặt nắm đấm, nếu không phải lý trí nói với anh rằng không thể ra tay, lỡ như hành vi lúc xúc động của mình làm cho nhiệm vụ hồi sinh của Huệ Vũ thất bại, anh hận không thể tìm người đánh cho Hạ Lan Chi và Tiết Hoành Tuấn một trận nhừ tử!
Trịnh Tuệ Văn và Đổng Lệ Mai hiện giờ đã bị giam giữ hình sự…… Anh nhất định nhất định phải khiến bọn họ ngồi tù mọt gông.
Chỉ ngồi tù thôi thì quá dễ dàng cho bọn họ! Sớm biết thế thì báo cảnh sát trễ một chút…… Trong lòng Bùi Ôn Du phẫn nộ mà nghĩ thế, nhưng cũng biết mình tuyệt đối không thể phạm pháp, không chỉ ảnh hưởng đến Huệ Vũ, mà còn ảnh hưởng đến con……
“Dù sao sau khi tôi không còn ở đây nữa, bé con của chúng ta thật sự thật sự cực kỳ cực kỳ cực kỳ thê thảm……”
Hễ nghĩ tới đây, trong lòng Tiết Huệ Vũ liền hổ thẹn.
Mặc dù biết thiết lập của tác giả hoặc nhiều hoặc ít ảnh hưởng đến hành vi của bọn họ, làm trùm nhân vật phản diện, Bùi Dục Kỳ nhất định phải có một thời thơ ấu bi thương mới có thể thuận lý thành chương mà phân liệt ra nhân cách thứ hai, nhưng đối với người bố không có trách nhiệm là Bùi Ôn Du, cô vẫn có chút oán hận nói: “Cho nên, vì sao trong ba năm nay anh không chơi với con…… Tôi vừa trở về liền nhìn thấy dáng vẻ tự kỷ của bé con bị Trịnh Tuệ Văn ngược đãi và co rúc trong góc thật sự sắp tức chết, anh rốt cuộc chăm sóc con thế nào vậy hả! Ngay cả bảo mẫu ngược đãi con trai cũng không biết! Hơn nữa vì sao lại tin tưởng Trịnh Tuệ Văn như vậy, ngay cả camera theo dõi cũng không biết lắp một cái!”
“Thật xin lỗi……” Nhìn lửa giận của Tiết Huệ Vũ lăn đến mình, Bùi Ôn Du kể từ sau khi biết được chân tướng đã vô số ngày đêm hối hận không thôi, đầu cúi thấp, tùy ý Tiết Huệ Vũ giận dữ mắng vào mặt mình.
“Cái tôi muốn nghe không phải là xin lỗi, là nguyên nhân!” Tiết Huệ Vũ hít sâu một hơi bình ổn lửa giận, cảm thấy cái tên hũ nút Bùi Ôn Du này sao vẫn giống như trước đây chỉ biết xin lỗi không biết phân giải vài câu cho mình như thế…… Lỡ như cô không biết nỗi đau khổ của anh hay là vẫn hiểu lầm anh giống như trước đây, vậy không phải lại giống như trước, mỗi ngày mắng anh là tên đàn ông chó chết sao……
Tiết Huệ Vũ lần đầu tiên đứng ở góc độ của Bùi Ôn Du mà thấu hiểu nói: “Trước kia tôi hận anh, trách cứ anh, cảm thấy anh không có tận chức trách làm cha thờ ơ với con trai, cảm thấy anh đang lừa gạt tôi, nhưng một đoạn thời gian ở chung gần đây, tôi dần dần phát hiện rất nhiều chuyện mình không biết…… Tỷ như chuyện mang thai không phải anh cố ý để lộ ra ngoài, tôi lại vẫn luôn cho rằng là anh mà cáu kỉnh lung tung. Còn nữa trước kia bố có từng nói, anh cũng từng có suy nghĩ không hay…… Cho nên, tôi muốn biết sau trận tai nạn xe kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì……”
Chuyện Tiết Huệ Vũ muốn biết rất nhiều.
Trước kia bởi vì có quá nhiều cảm xúc tiêu cực, dẫn đến cô không sẵn lòng nghe Bùi Ôn Du giải thích, tựa như nữ chính trong phim Quỳnh Dao, che lỗ tai “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe”, cảm thấy tất cả mọi chuyện đều là lỗi của Bùi Ôn Du. Nhưng bây giờ nhớ lại, là do mình cuồng loạn chặt đứt sự giao tiếp có hiệu quả của bọn họ, cũng khiến hiểu lầm của cô đối với Bùi Ôn Du càng ngày càng sâu.
Hiện giờ, cô muốn biết nguyên nhân, muốn hiểu cái khó của Bùi Ôn Du.
Dù có được sống lại hay không, cô cũng không muốn giữa mình và Bùi Ôn Du có hiểu lầm thêm nữa.
“Một tháng sau khi tai nạn xe anh mới tỉnh lại, tỉnh lại biết được tin dữ em mất tích, vẫn luôn muốn ra ngoài tìm em, nhưng lúc đó anh bị thương quá nặng, nằm liệt trên giường gần nửa năm…… Lúc đó, Bùi Dục Kỳ được Trịnh Tuệ Văn dẫn đến bệnh viện thăm anh, nhưng khi nhìn thấy anh lại vẫn luôn khóc nháo không ngừng, cho nên khoảng thời gian anh nằm trong bệnh viện, Dục Kỳ đều giao cho Trình Tuệ Văn ở nhà chăm sóc.”
“Đợi sau khi rời khỏi bệnh viện, anh liền tìm đủ mọi cách để ra ngoài tìm em…… Bởi vì chậm chạp không tìm ra em cũng bởi vì nhìn thấy Dục Kỳ, đôi mắt cực kỳ giống em kia, liền sẽ bất giác nhớ đến em, cũng sẽ đê hèn mà nghĩ rằng, nếu không có đứa trẻ này, quan hệ của chúng ta phải chăng sẽ khác rồi không, ngày đó chúng ta phải chăng sẽ không ra ngoài…… Cho nên vẫn luôn hút thuốc để đè nén cảm xúc của di chứng người còn sống, sau này sợ đứa bé hút thuốc gián tiếp nên càng không dám bế con……”
Bùi Ôn Du không hề muốn đóng vai nạn nhân, cho nên đã giấu đi mình lúc ấy bởi vì đi tìm cô, mà được đưa đến bệnh viện hết lần này đến lần khác.
“Cứ như vậy một năm trôi qua, khả năng em còn sống ngày càng thấp, cảm xúc tuyệt vọng tràn lan trong anh, hơn nữa hai chân tàn tật, cả người từ trên mây rơi xuống, loại cảm giác chênh lệch này làm cho anh không còn ôm chút hy vọng đối với cuộc sống cùng tương lai, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là dày vò…… Nhưng anh còn có Dục Kỳ…… Người bố không xứng chức này không có năng lực chăm sóc Dục Kỳ, cho nên lúc đó cầu xin bố vợ, hy vọng ông ấy có thể chăm sóc cho Dục Kỳ…… Ít nhất để con có thể lớn lên trong hoàn cảnh tốt đẹp……”
“Nhưng ngày hôm đó, anh van nài khổ sở ở cửa, bố vợ cũng không mở cửa.”
Chuyện này, lần trước ở bệnh viện Bùi Ôn Du cũng đã từng nói, cho nên tóm lược lại, nhấn mạnh nói mình đã dấy lên niềm tin để sống tiếp nhưng khi tiếp cận con lại phát hiện chuyện con đã mắc bệnh tự kỷ.
Mà chuyện Trịnh Tuệ Văn quấy phân heo khi sắp ván cục để tóm được Trịnh Tuệ Văn nhân chứng vật chứng đều có đủ, thì Tiết Huệ Vũ đã nghe được một hai, cũng từ trong miệng bé con nghe được lời bố nói khi xin lỗi.
“Có lắp camera giám sát, cũng vì quá tin tưởng Trịnh Tuệ Văn, không ngờ một người bảo mẫu chăm sóc đứa bé từ khi mới ra đời lại lòng dạ độc ác như thế…… Hơn nữa lo lắng camera giám sát làm lộ chuyện của con ra ngoài……”
Nói đến chuyện này, Bùi Ôn Du lại lần nữa ảo não không thôi, hung hăng dùng tay nện vào đầu mình một cái.
“Anh thật sự quá ngu ngốc…… Không hề ý thức được sự yên tĩnh không bình thường của Dục Kỳ…… Chỉ là sợ con phát bệnh sẽ làm hại bản thân, hoảng sợ con thật sự ghét bố…… Mà không dám đến gần con……”
Sau khi Tiết Huệ Vũ trầm mặc, hỏi rằng: “Anh có biết vì sao Bùi Dục Kỳ sợ tiếng còi báo động của xe cấp cứu không?”
Tuy rằng Bùi Ôn Du đã che giấu chuyện mình vẫn luôn ngã bệnh, nhưng sau khi năng lực ngôn ngữ của bé con tiến triển đột biến, Tiết Huệ Vũ đã thành công tìm ra được lý do.
“Tuy rằng khi đó, Dục Kỳ chỉ mới có một tuổi, nhưng bé biết bố mình liên tục ngã bệnh, vẫn luôn bị xe cứu thương bắt đi, mỗi lần đều phải rất lâu mới về nhà…… Cho nên trong tiềm thức của con sợ hãi nghe tiếng còi báo động của xe cứu thương, sợ hãi sau khi bố đi sẽ không trở về nữa, cảm thấy đó là quái vật hại bố. Mà dì Trịnh cũng vẫn luôn uy hiếp con rằng, nếu con không ngoan, liền để cho xe cứu thương đến bắt con tới bệnh viện…… Cho nên con mới có thể sợ hãi cùng kinh hoảng như vậy.”
“Dục Kỳ thật ra từ nhỏ đã rất thích, cũng rất lo lắng cho bố, nhưng hành động liên tục nằm viện cùng ra ngoài của anh, đã khiến cho Trịnh Tuệ Văn thành công châm ngòi thổi gió, rót vào đầu đứa bé lúc ấy mơ hồ có ý thức một ký ức sai lầm, dẫn đến hiểu lầm của con đối với anh ngày càng sâu, cũng may…… Hiểu lầm giữa hai người đã hóa giải toàn bộ…… Dục Kỳ cũng càng thêm yêu bố hơn so với trước kia.”
Đã sớm cởi bỏ chuyện hiểu lầm, Tiết Huệ Vũ vốn không có ý định truy cứu nữa, sau khi được biết Bùi Ôn Du nằm liệt trên giường bệnh nửa năm, càng không thể nói lên lời chỉ trích…… Trong lòng toàn là đau lòng lan tràn đối với Bùi Ôn Du.
Nhưng vẫn có một chuyện, tuy rằng Tiết Huệ Vũ biết tiền căn hậu quả, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Nếu bố đồng ý nhận nuôi con, chẳng lẽ anh thật sự tính tự sát sao? Sau khi chúng ta chết đi, Bùi Dục Kỳ sẽ xảy ra chuyện gì ban nãy tôi đã nói với anh rồi. Nếu anh thật sự tự sát vào thời điểm đó, tôi đây thật sự không thể tha thứ cho anh.”
“Hai chân tàn tật còn có thể Đông Sơn tái khởi, vì sao phải sinh ra ý nghĩ cực đoan như vậy. Lúc ấy anh đã đồng ý với tôi rồi, tự mình chăm sóc đứa bé, vì sao lại cứ như vậy ném con cho người khác?”
Đây đã không đơn thuần là không tận chức trách của người cha nữa…… Mà là dễ dàng vứt bỏ cuộc đời mình……
Tuy rằng Tiết Huệ Vũ có thể lý giải được nỗi đau khổ của con cưng của trời từ trên đám mây rơi xuống, nhất là nếu sau khi mình bị tai nạn xe tỉnh lại hai chân cũng bị tàn tật, đại khái cô sẽ trực tiếp phát điên…… Cô tuyệt đối không thể tiếp nhận hiện thực mình đi đường khập khiễng……
Nhưng nếu đã sống lại, cô sẽ không từ bỏ mạng sống, dù cho có biến thành người què, cô cũng tìm kiếm giấc mơ vũ đạo như cũ.
Hai chân tàn phế rồi, tối thiểu hai tay còn có thể múa…… Dù cho không thể nhảy múa, có có thể chuyển về phía sau sân khấu, giúp những đứa trẻ có ước mơ nhảy múa.
Huống chi, Bùi Ôn Du còn có con của bọn họ…… Dưới tình huống mẹ qua đời, sao có thể khiến cho con vừa sinh ra đã một mình ở trên thế gian này.
“Bởi vì anh……” Biết Tiết Huệ Vũ vô cùng chống đối suy nghĩ tự sát này, Bùi Ôn Du run rẩy cánh môi nói, “Không thể tưởng tượng ngày tháng không có em……”
Bùi Ôn Du chỉ thấy lời nói của mình vừa rơi xuống, Tiết Huệ Vũ vẫn luôn cau mày cả người sững sờ ngay tại chỗ.
Anh biết từ đầu chí cuối Tiết Huệ Vũ không hề ôm tình cảm gì khác đối với mình, cười khổ khẽ kéo khóe môi nói: “Trong mắt em, chúng ta kết hôn bằng hợp đồng, ba năm sau mỗi người mỗi ngã. Cho nên đối với cái chết của em, có thể sau khi anh khổ sở ngắn ngủi cũng có thể vượt qua được. Trong mắt những người khác, có lẽ là thăng quan phát tài vợ chết. Vài năm sau, anh chắc chắn sẽ lập tức tái hôn…… Nhưng mà, anh không vượt qua được, cảnh tượng ngày hôm đó vẫn luôn tái hiện trong đầu anh từ đầu đến cuối…… Toàn bộ những trang hoàng ấm áp trong nhà đều khiến anh hết lần này đến lần khác nhớ lại cuộc sống trước kia của chúng ta…… Quá đau khổ…… Nghẹt thở đến mức cảm thấy mình không thể hít thở…… Từ trước cho tới nay anh đều hy vọng em có thể hạnh phúc. Lựa chọn anh, rời khỏi anh, chỉ cần em hạnh phúc thì anh bằng lòng làm bất cứ chuyện gì…… Cho nên, anh không thể tha thứ cho việc mình hại chết em……”
Hóa ra thay đổi toàn bộ bài trí trong nhà là vì nguyên nhân này. Tiết Huệ Vũ cho rằng Bùi Ôn Du bị chứng người còn sống sót quá nghiêm trọng nên cẩn thận từng li từng tí mà hỏi: “Là vì cảm giác áy náy sao?”
“Không phải.” Bùi Ôn Du đã không muốn tiếp tục ngụy trang tình cảm của mình thêm nữa, bằng không anh không biết phải năm nào tháng nào mới có thể làm cho Tiết Huệ Vũ biết sự thật là mình thích cô ấy.
Rõ ràng anh đã nói rõ ràng như vậy…… Anh lại lần nữa nói trắng ra: “Huệ Vũ, lúc ấy anh chưa từng có suy nghĩ kết hôn. Khi đó biết được chuyện em đang xem mắt là nghe được từ trong miệng Tề Thụy Hiên, hắn ở sau lưng cứ như bà tám mà khua môi múa mép về em, kết hôn với em hoàn toàn là để lợi dụng em đạt thành mục đích của mình, anh lo lắng em thật sự bị hắn lợi dụng, cho nên quấy nhiễu kế hoạch xem mắt của hai người. Sau này biết được hoàn cảnh khốn khó của em, anh mới chủ động nhắc đến chuyện liên hôn cùng nhà họ Tiết với ông nội, hy vọng mình có thể bảo vệ em, ít nhất bảo vệ em không bị cái loại có mục đích riêng này tới gần……”
“Kỳ thật cũng tồn tại một chút xíu lòng riêng của bản thân…… Lỡ như……” Bùi Ôn Du cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói, “Nhưng anh biết, em thuần túy là vì ứng phó bố mới kết hôn, đối tượng kết hôn là ai trong mắt em có lẽ không khác nhau là bao, cho nên khi em nhắc đến hợp đồng kết hôn, thì anh liền biết, nếu anh cự tuyệt, em nhất định sẽ lại tìm người hợp tác khác. Mà nếu anh thổ lộ ra với em, ngược lại đối với em mà nói là một loại gánh nặng to lớn. Em chỉ muốn tìm một người hợp tác đồng thời không muốn có tình cảm khúc mắc gì với đối phương, cho nên khẳng định sẽ lập tức từ chối anh không còn qua lại nữa…… Bởi vì cái lòng riêng này, anh đã đồng ý kết hôn theo hợp đồng, thậm chí cho tới nay đều rất đê hèn hy vọng, cái hợp đồng hôn nhân này có thể biến thành hiện thực chân chính thì tốt rồi……”
Mỗi một câu chữ của Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ đều nghe hiểu, nhưng khi liên kết lại với nhau, khiến đại não cô đứng hình.
Bùi Ôn Du đang thổ lộ với cô sao? Vậy là trước khi xem mắt…… Đã có ý thích cô rồi sao? Anh ấy là fans của cô à?
“Vì…… Vì sao?” Tiết Huệ Vũ không khỏi lắp bắp, “Anh…… Anh thích tôi từ khi nào…… Vì sao lại thích tôi…… Tính cách tôi…… Hỏng bét như thế……”
Fans của Tiết Huệ Vũ có đến chục triệu, bản thân quả thật rất tự luyến. Lúc xem mắt cô đang ở đỉnh cao sự nghiệp, da trắng xinh đẹp chân dài, người đều là động vật thị giác, Bùi Ôn Du có hảo cảm với cô, cô có thể hiểu được ít hoặc nhiều…… Dẫu sao cô cũng nhìn trúng nhan sắc của Bùi Ôn Du mà……
Nhưng mà…… Bùi Ôn Du đã chứng kiến khoảng thời gian cô lôi thôi và cuồng loạn nhất.
Trong lúc mang thai cô ôm một cái bụng to không còn chút hình tượng, hai người họ hai bữa cãi một trận nhỏ ba bữa cãi một trận lớn, đương nhiên phần lớn thời gian là cô làm trời làm đất mà u uất phát bệnh thần kinh.
Dưới loại tình huống như thế, vợ chồng vốn gắn bó như keo sơn đều sẽ lạnh nhạt đi vì cãi cọ, hoặc là người nam chịu không nổi hấp dẫn bên ngoài mà ngoại tình với con giáp thứ mười ba rồi ghét bỏ người vợ đầu bù tóc rối vạn phần, càng huống chi giữa bọn họ ban đầu là quan hệ lợi ích ràng buộc……
Dù cho Bùi Ôn Du nông cạn bởi vì dung mạo hoặc là bởi vì là fans của cô mà thích cô, cũng không thể duy trì được bao lâu……
Trăm mối không có lời giải, Tiết Huệ Vũ hỏi ra một câu hỏi mấu chốt nhất: “Hay là trước kia chúng ta từng gặp mặt?”
“Huệ Vũ…… Đối với em mà nói có thể là một ngày bình thường, nhưng đối với anh mà nói đó là ngày bắt đầu cuộc đời mới của anh. Anh vẫn luôn nhớ……” Bùi Ôn Du nhẹ giọng nói, “Vào ngày 7 tháng 6 năm 2007, chúng ta từng gặp mặt ngắn ngủi, ở trong bệnh viện.”
“Ngày 7…… tháng 6 năm 2007…… Bệnh viện?” Tiết Huệ Vũ trong nháy mắt nhớ lại, trợn tròn cặp mắt cả kinh nói, “Anh, anh là nam sinh lúc ấy muốn nhảy lầu?”
Không ngờ Tiết Huệ Vũ còn nhớ rõ chuyện mình lúc ấy muốn nhảy lầu, Bùi Ôn Du có chút túng quẫn nhẹ gật đầu: “Năm 2006 bố gặp phải hoả hoạn qua đời, mẹ dẫn anh ra nước ngoài học. Nhưng trường kỳ buồn bực không vui, một năm sau bởi vì bệnh trầm cảm mà uống lượng lớn thuốc ngủ tại nhà.”
Những chuyện này, Bùi Ôn Du đã từng tâm sự với thiếu nữ cứu mình lúc ấy.
Nhưng vẫn còn một vài lời, anh vẫn luôn rất muốn nói cho cô ấy biết.
“Ngày đó nếu như không gặp được em, có thể anh thật sự đã nhảy xuống. Sau này, không phải anh cố ý lỡ hẹn, là bị ông cưỡng chế mang về nước. Ngày rời khỏi bệnh viện không tìm thấy em trong phòng bệnh cũng như trên sân thượng, cũng không biết phương thức liên lạc của em…… Liền để lại cho em một bức thư.”
Từ sau đó chuyện cô nằm viện vẫn bị cô giáo thông báo cho phụ huynh, bố cô biết cô học khoa vũ đạo của trường Juilliard liền nổi trận lôi đình, bọn họ ở trong điện thoại cãi nhau một trận lớn.
Sau đó phát hiện mình bỏ lỡ thời gian cuộc hẹn liền vội vàng chạy qua, nhưng thiếu niên đã hẹn ngày mai gặp lại chậm chạp không xuất hiện, chờ khi cô lo lắng hỏi y tá thì mới biết được chuyện người nhà làm thủ tục xuất viện cho anh, hơn nữa phát hiện một bức thư màu hồng nhạt mà anh để dưới chăn trong phòng bệnh của mình.
—— Tôi nhất định sẽ sống thật tốt, tôi sẽ tiếp tục cố gắng với ước mơ của mình, hy vọng cô cũng có thể hoàn thành ước mơ của bản thân, trở thành diễn viên múa ba lê tuyệt nhất.
Tuy rằng hiện giờ tôi vẫn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng tôi nhất định sẽ hoàn thành lời hứa, thiết kế ra trang phục ba lê đẹp nhất cho cô.
Chúng ta cùng nhau cố gắng! Mong đợi tương lai có thể gặp lại cô.
Khi đó cô nghĩ, người nhà anh chỉ có ông ngoại, hẳn là bị ông ngoại đón về nước rồi.
Có thể khuyên nhủ anh không còn suy nghĩ không hay đó nữa, Tiết Huệ Vũ thật sự thở phào một hơi, cẩn thận từng li từng tí cất bức thư đi.
Kể từ ngày hôm đó, người cổ vũ giấc mơ ba lê của cô, lại nhiều thêm một người, cô cũng hy vọng tương lai bọn họ có thể có cơ hội gặp lại.
Nhưng sau đó, cô mới nhận ra…… Người này trước khi đi phải để lại tên thật chứ…… James đầy rẫy ngoài đường đó có được không!
“Cho nên…… Cuối cùng anh từ bỏ ước mơ của mình, quyết định về nhà kế thừa gia sản sao?”
Bùi Ôn Du giọng ồm ồm nói: “Thật ra, anh vẫn luôn có một chuyện giấu em.”
Tiết Huệ Vũ vốn đang hổ thẹn vì hành vi ngụy trang của mình: “???” Rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện giấu tôi???
“Loe chính là…… Bởi vì lời em nói, anh không từ bỏ ước mơ của mình. Nhưng sau khi về nước không lâu, anh nghe được ông nội cùng thư ký nói chuyện, mới biết được cái chết của bố cũng không phải là một sự cố bình thường, mà lúc ấy bố phát hiện Bùi Vĩnh Ngọc tiến hành giao dịch phi pháp, cho nên mới về nhà máy điều tra sổ sách. Không nghĩ đến trong lúc xô đẩy dẫn đến hoả hoạn, Bùi Vĩnh Ngọc không hề cứu bố mà trực tiếp thoát khỏi hiện trường.”
“Ban đầu ông nội không biết nội tình, cho rằng bố thật sự tiến hành giao dịch phi pháp, cho nên đè ép chuyện này xuống, dù cho mẹ nói cái chết của bố có điểm khả nghi cũng vẫn đè xuống. Sau này biết được chân tướng, nhưng con trai đã qua đời, ông không thể lại để cho cháu trai ngồi tù. Trong mắt của ông, danh dự của tập đoàn lớn hơn hết thảy, ông tuyệt đối không cho phép nhà họ Bùi bị bóc ra một kẻ tội phạm giết người khiến thanh danh tập đoàn Bùi Thị mất hết uy tín, cổ phiếu giảm mạnh, cho nên đã xoá cắt camera theo dõi khi đó. Ông đón anh về nước cũng là vì ý thức được tâm tư Bùi Vĩnh Ngọc bất chính muốn nâng đỡ anh làm người thừa kế, nhưng sau khi biết được chân tướng, anh chỉ một lòng muốn báo thù, anh phải nắm giữ chứng cớ, anh ắt phải nắm quyền nhà họ Bùi…… Cho nên, anh thuận theo ý của ông, học tập kinh doanh quản lý……”
“Trong khoảng thời gian gian nan nhất đau đớn nhất kia, cũng vẫn nhớ đến những lời mà em nói mới vượt qua được. Bởi vì tuyệt đối không thể bị ông biết anh muốn trở thành một nhà thiết kế, cho nên anh đặt một cái tên tiếng Anh mới, bắt đầu chính thức học tập sau lưng ông……”
“Cũng vẫn luôn chú ý tin tức của em…… Lúc Tiết Huệ Vũ một người Hoa đầu tiên múa dẫn đầu ở nhà hát ba lê tại Mỹ lên hotsearch, anh vừa nhìn đã nhận ra em, sau này xuất ngoại đi công tác cũng thường xuyên đến những nơi em lưu diễn để xem những vở kịch múa ba lê mà em diễn chính. Nhưng, anh sợ em đã sớm không nhớ anh nữa, hơn nữa khi đó anh vẫn chưa trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng…… Cho nên cảm thấy mình không có mặt mũi chủ động nhận người quen với em. Chờ sau khi em về nước, lại lo lắng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, em có thể thật sự không còn nhớ anh nữa, anh tùy tiện đi tìm em phải chăng sẽ tạo thành gánh nặng cho em, liền lấy danh nghĩa nhà tài trợ công ty tên Loe gửi bản thảo trang sức đến vũ đoàn các em……”
“Sau này khi xem mắt, đã bỏ lỡ thời cơ nhận nhau với em, nên vẫn luôn không thể có dũng khí chính miệng nói cho em……”
Tiết Huệ Vũ khiếp sợ cực kì. Đại não bối rối một hồi lâu mới ý thức được nhà thiết kế danh tiếng đỉnh cao kia thế mà lại là Bùi Ôn Du!!!
“Là vì khi còn nhỏ anh đã thích tôi sao……” Tiết Huệ Vũ có chút cà lăm phân tích nói, “Vậy có thể là tình cảm biết ơn đối với tôi, hoặc giả như hiệu ứng cầu treo*……”
(*) Hiệu ứng cầu treo diễn ra khi một người bước qua một chiếc cầu treo lơ lửng, khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm rồi bỗng dưng anh ấy nhìn thấy một người phụ nữ ở đó. Khi nỗi sợ hãi vì đang ở độ cao nguy hiểm khiến tim anh ta đập mạnh, anh ta lại hiểu nhầm rằng phản ứng đó là vì nhìn thấy người phụ nữ kia. Nói ngắn gọn hơn, khi một người đang ở trong trạng thái hoảng loạn, sợ hãi và hồi hộp nhưng anh ta thấy bạn, anh ta sẽ tưởng rằng anh ta yêu bạn.
“Không phải đâu Huệ Vũ…… Anh đích thật xuất phát từ cảm ơn mới luôn nhớ kỹ em, ban đầu lúc nhắc với ông về chuyện muốn liên hôn với em, cũng là hy vọng mình có thể bảo vệ em, có thể hoàn trả ân tình đã từng. Nhưng sau khi xem mắt với em, anh mới dần ý thức được hoá ra tình cảm của anh không thể do anh khống chế.”
“Có thể không ai có thể hiểu được, có người vậy mà cảm thấy đi công tác nước ngoài rất vui vẻ…… Nhưng đó, chính là anh. Bởi vì chỉ cần có thể ra nước ngoài, anh liền có thể đi đến nơi em lưu diễn, phảng phất như nhìn thấy em, thù hận thiêu đốt hừng hực trong lòng anh có thể được dịu dàng hóa giải. Đó là thời khắc duy nhất, mà tâm tình anh thả lỏng…… Mà anh tự cho là giúp em, kỳ thật từ đầu đến cuối cũng là vì chính mình lúc ấy hãm sâu dưới rong bùn. Cho nên mới sinh ra ích kỷ, có lẽ sau khi kết hôn bằng hợp đồng em có thể phát hiện ra anh tốt…… Chúng ta có thể cưới trước yêu sau…… Có lẽ chúng ta cũng có thể giống một người bình thường, có được một gia đình hạnh phúc……”
“Huệ Vũ, từ trước đến nay anh thật sự vô cùng cảm ơn em, khiến anh không bị thù hận đè ép, khiến anh có dũng khí sống vì mình, cũng cho anh lần nữa có được cuộc đời hạnh phúc thuộc về anh.”
“Nhưng trái lại, hiện tại anh lại thấy có lỗi nhiều hơn, cảm thấy là mình liên lụy em…… Có lẽ đối với em mà nói, anh cũng không phải lựa chọn tốt nhất…… Thật xin lỗi, là anh đã quá ích kỷ…… Đã gây ra thật nhiều tổn thương cho em và con……”
Bùi Ôn Du bình tĩnh chờ đợi Tiết Huệ Vũ cự tuyệt, Tiết Huệ Vũ có thể an tĩnh nghe anh nói nhiều lời như vậy, đối với anh mà nói nhất định là cơ hội hiếm có…… Nhưng nương theo sự yên lặng trong thời gian dài của Tiết Huệ Vũ, trái tim đang thắt chặt của Bùi Ôn Du cũng ngày càng rơi xuống đáy cốc.
“Không cần phải nói xin lỗi…… Thật ra tôi…… Cũng không chán ghét anh……”
Từ sau khi được Bùi Ôn Du tỏ tình, trong ngắn ngủi hơn mười phút này, Tiết Huệ Vũ thật sự vừa nhìn thấy Bùi Ôn Du mặt liền không tự chủ mà đỏ bừng lên cứ như tôm được nấu chín.
Cô gãi gãi cổ rất có chiến thuật rằng: “Cưới trước yêu sau cũng không phải không thể…… Nhưng…… Em chỉ yêu đương với người có thân thể khỏe mạnh, đặc biệt là nửa người dưới không ổn lắm…… Quan trọng nhất là em cũng không muốn…… Về sau làm quả phụ…… Cô nhi quả phụ đáng thương biết bao……”
Vạn lần không nghĩ đến Tiết Huệ Vũ sẽ đồng ý với mình như vậy, biểu cảm Bùi Ôn Du vui vẻ, ánh mắt trong suốt sáng bừng lên, phảng phất như lạc đầy sao trời: “Anh sẽ cố gắng khôi phục sức khỏe!”
Tiết Huệ Vũ ho nhẹ một tiếng, chột dạ bổ sung nói: “Là nể mặt con trai…… Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn……”
“Ừm ừm!” Bùi Ôn Du kích động nói, “Huệ Vũ, anh có thể ôm em một cái không?”
“Không thể, em đang bị thương đó…… Này! Vừa rồi ai nói em không thể lộn xộn!” Không thích dán vào người nào khác ngoại trừ bé con, Tiết Huệ Vũ xù lông lên nói.
Trên người Bùi Ôn Du toàn là mùi mồ hôi thúi hoắc, cô mới không thèm ôm đâu ——
“Huệ Vũ…… Em trở về thật tốt quá……”
Nhẹ nhàng mà ôm lấy Tiết Huệ Vũ, đầu tựa lên bờ vai cô, Bùi Ôn Du cuối cùng nhịn không được nghẹn ngào nói: “Anh rất nhớ em —— Đừng rời khỏi bọn anh nhé, có được không……”
Bỏ đi…… Cứ để anh ấy ôm một cái vậy…… Tim lập tức mềm mại, Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng mà vỗ vỗ lưng anh.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước nam chính đứng hình, chương này đổi lại thành nữ chính bối rối…… Ha ha ha.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]