【Ngay cả một đầu ngón chân của Tiết Huệ Vũ anh cũng không bằng.】
***
Tống Vĩ Dân bị đấm một cú nặng nề suýt chút nữa đã loạng choạng té ngã xuống đất. Trước mặt bao người, hắn không khỏi có chút mất mặt, giận dữ gào lên với Bùi Ôn Du: "Mẹ mày, Bùi Ôn Du! Mày đang làm cái quái gì thế!"
Không dấu vết bảo vệ Tiết Huệ Vũ ở sau lưng, ánh mắt Bùi Ôn Du sắc lạnh quét ngang qua.
Đôi mắt âm u của anh nhìn có vẻ bình tĩnh, thực ra trong sâu thẳm đã cuồn cuộn lửa giận, có một loại oai nghiêm và tàn bạo không thể diễn tả bằng lời, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trưởng đoàn Tống, dám làm người của tôi bị thương, sẽ phải trả giá! Tôi không chỉ muốn đánh anh, tôi còn muốn phế đi tay anh!"
Đây là lần đầu tiên Tiết Huệ Vũ thấy Bùi Ôn Du dùng giọng điệu hung ác lạnh lẽo như vậy nói chuyện, chỉ thấy anh vừa nói xong liền dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ ra tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tống Vĩ Dân giống như đang nhìn một vật chết.
Tống Vĩ Dân bị nhìn chằm chằm làm cho da đầu tê rần, run rẩy co rụt cổ lại, ngay lập tức gắng gượng từ trên mặt đất bật dậy, trốn về phía sau lưng Tề Thụy Hiên.
"Bùi Ôn Du, mày ra mặt giúp người khác cũng phải nói chút đạo lý!"
Thấy Bùi Ôn Du dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy, ai nấy đều cường tráng mạnh mẽ, còn đấm Tống Vĩ Dân một cú nặng nề trước mặt hắn, cảm thấy như mặt mình cũng bị đấm một quyền, Tề Thụy Hiên ngay lập tức nhớ đến vụ xích mích với Bùi Ôn Du năm năm trước.
Một thằng què mà thôi, chẳng lẽ hắn lại bị nó đe dọa lần nữa?
Trong mắt Tề Thụy Hiên có khủng hoảng và không cam lòng, kìm nén tức giận nói: "Mày có biết con đàn bà này làm chuyện gì không? Nó dám hạ thuốc tao và Wellen tiên sinh, còn lừa tao năm mươi vạn, nếu không phải trưởng đoàn Tống phát hiện sớm, thì nó đã lén lút chuồn ra ngoài rồi."
"Bọn tao chỉ đang dạy cho nó một bài học mà thôi! Sao nào, ngay cả việc nhỏ như thế này mà mày cũng nhúng tay vào ư?"
"Nếu tôi nhất định phải nhúng tay vào thì sao?" Bùi Ôn Du lạnh lùng nhấn mạnh, toàn thân anh toát lên vẻ tiêu điều và tàn bạo nồng đượm, "Động vào cô ấy chính là động vào tôi."
"Ha……" Thấy trò hề này hấp dẫn quần chúng vây xem, tâm tư của Tề Thụy Hiên rạo rực, ngay lập tức đổi trắng thay đen, châm dầu vào lửa nói: "Ngàn dặm xa xôi chạy xa đến, quản chuyện gia sư của con trai mình, mày quản có hơi rộng rồi đó? Hay vừa mới nhậm chức nên nhàn nhã như vậy? Bùi Ôn Du, mày nói gì mà động vào con nhỏ đó chính là động vào mày, không phải mày nhúng chàm gia sư rồi đấy chứ! Mày không thấy có lỗi với người vợ đã chết à!"
Không ngờ Tề Thụy Hiên lại dám nhắc đến Tiết Huệ Vũ trước mặt mọi người, sắc mặt Bùi Ôn Du sa sầm đi, thấy Tề Thụy Hiên lốp bốp vạch trần: "Năm năm trước, rõ ràng tao và Huệ Vũ qua lại rất vui vẻ, vì cướp đi Huệ Vũ, mà mày vừa đánh tao lại vừa sử dụng thủ đoạn hèn hạ uy hiếp tao ép tao vứt bỏ Tiết Huệ Vũ!"
Ai qua lại với hắn…… Rõ ràng là sau khi xem mắt một lần xong liền đơn phương theo đuổi tôi…… Nghe hắn đổi trắng thay đen, thân mật gọi "Huệ Vũ" hết tiếng này đến tiếng khác, Tiết Huệ Vũ cực kỳ khinh bỉ, lại thấy Bùi Ôn Du phẫn nộ ngắt lời: "Câm mồm!"
"Huệ Vũ sắp chết cũng không biết bộ mặt thật bày mưu tính kế của mày! Đúng là cái đồ ngụy quân tử!"
Tiết Huệ Vũ giữ chặt Bùi Ôn Du có phần xúc động bước lên.
Hôn nhân của cô và Bùi Ôn Du chính là hợp đồng hôn nhân, lợi dụng lẫn nhau, cho nên những câu nói ấy của Tề Thụy Hiên đối với Tiết Huệ Vũ mà nói hoàn toàn không có chút đả kích. Chỉ là không ngờ Bùi Ôn Du lại bị khích tướng!
Rõ ràng là Tề Thùy Hiên đang kéo dài thời gian, bọn họ không thể ở đây lâu, cô lập tức lắc đầu kéo Bùi Ôn Du: "Chúng ta mau đi thôi."
"Nếu trước đây Huệ Vũ không cưới mày, cũng sẽ không chết……"
Tề Thụy Hiên càng nói càng tiếc hận, trực tiếp miêu tả Bùi Ôn Du thành dáng vẻ ngụy quân tử bày mưu tính kế trước mặt mọi người, ám chỉ anh và gia sư của con trai có quan hệ nam nữ bất chính.
Cho dù hôm nay thật sự có xung đột với Bùi Ôn Du, hắn cũng có thể để truyền thông dàn dựng nên một câu chuyện thật ngon nghẻ, thuận tiện giúp Tiết Hoành Tuấn bôi đen tiếng tăm của Bùi Ôn Du.
Đương nhiên quan trọng nhất là, khi Tề Thụy Hiên cố tình trì hoãn, một số lượng lớn nhân viên bảo vệ cầm dùi cui đã vội vàng lao đến, bao quanh nhóm người Bùi Ôn Du, số lượng vượt xa số vệ sĩ của Bùi Ôn Du.
Nhìn thấy số lượng người đông đảo hơn, con rùa rụt cổ Tống Vĩ Dân trước đó nấp sau lưng Tề Thụy Hiên, dưới sự bảo vệ của bảo vệ lập tức hùng hổ nhảy ra.
"Đi? Bùi Ôn Du mày là thứ chó má gì? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi à?"
Mặc dù Bùi Ôn Du là Phó Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc mới của tập đoàn Bùi Thị, nhưng Bùi Thị vẫn chưa hoàn toàn thuộc về Bùi Ôn Du.
Thậm chí bởi vì liên quan đến dây chuyền lợi ích của Bùi Vĩnh Ngọc, rất nhiều quan to quyền quý bị Bùi Ôn Du ảnh hưởng đều coi Bùi Ôn Du như cái gai trong mắt, cho nên giờ phút này, ỷ người đông thế mạnh, Tống Vĩ Dân nín nghẹn một bụng lửa giận sinh sự ác độc nói: "Mày thật sự nghĩ dẫn theo mấy tên vệ sĩ là tao sẽ sợ mày hả? Chỗ này toàn là người của tao, mày nghĩ mày có thể bình an vô sự rời khỏi đây ư? Lúc tao lăn lộn trong xã hội thì mày còn chưa sinh ra đâu! Có tin ông đây chỉnh chết mày hay không!"
Bùi Ôn Du bị một đám người bao vây không hề hoang mang sợ hãi dù chỉ một chút.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng nắm mu bàn tay trái không bị thương của Tiết Huệ Vũ, dịu dàng trấn an: "Đừng sợ."
Tiếp đó, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cười lạnh nhạt: "Tôi chỉ mang vài người làm sao dám xông vào khách sạn dưới danh nghĩa của trưởng đoàn Tống chứ……"
Tống Vĩ Dân sửng sốt khi bị chỉ điểm đây là khách sạn dưới tên mình, chợt nghe Bùi Ôn Du thờ ơ hờ hững nhả ra câu tiếp theo: "Nếu hiện tại bảo vệ đều ở chỗ này, vậy những chỗ khác chẳng phải sẽ không có bảo vệ trông coi sao?"
Ngay sau khi lời nói của anh vừa dứt, các thiết bị báo động đặt xung quanh khách sạn đột nhiên phát ra âm thanh cảnh báo bén nhọn dồn dập.
Tống Vĩ Dân và Tề Thụy Hiên hít một hơi thật sâu, lập tức cố gắng tìm cơ hội để trốn thoát, nhưng không đợi bọn họ thoát khỏi hiện trường, chỉ thấy trong điên cuồng hỗn loạn, đại đội chống mại dâm phá cửa vào, từng đội cảnh sát mặc thường phục bao vây tất cả mọi người, Tống Vĩ Dân và Tề Thụy Hiên cũng bị tóm lại rất nhanh.
Bởi vì không phải gái mại dâm bị bắt tại hiện trường, Tề Thụy Hiên kích động tự mình biện giải: "Mấy anh cảnh sát, đây là do Bùi Ôn Du bôi nhọ và vu oan! Chúng tôi chỉ được mời đến tham gia bữa tiệc của đoàn trưởng Tống! Cũng không làm ra chuyện gì bừa bãi trái pháp luật hết!"
Tuy nhiên lời biện bạch của hắn vừa dứt, phía sau bọn họ có hai nhóm nam nữ khúm núm khóc sướt mướt xếp hàng đứng đó, nhóm nữ đa số đều mặc đồ bơi, nhóm đàn ông đã sớm không còn mặt nạ để che, ai nấy hoặc quần áo lộn xộn, hoặc choàng khăn, có vài người xấu hổ bèn che mặt mình lại, một số người kêu gào: "Anh có biết tôi là ai không! Dám bắt tôi! Dựa vào cái gì mà bắt tôi!"
Bao gồm cả Tiết Hoành Tuấn sau khi biết Bùi Ôn Du tới đây liền trốn ngay lập tức, rồi từ cửa sau chuồn mất.
Sau khi cởi chiếc mặt nạ ra, Tiết Huệ Vũ mới phát hiện, cô còn tưởng rằng những vị khách VIP này đều là những đứa con bại hoại của những gia đình giàu có giống như Tiết Hoành Tuấn và Tề Thụy Hiên, tuy nhiên nhiều hơn cả là các doanh nhân nổi tiếng có hàng chục tỷ và các nhà từ thiện lớn được kính trọng, còn có một vài ngôi sao trung niên thiết lập hình tượng nuông chiều vợ, cùng với những nam thần tượng trẻ thiết lập hình tượng sợ con gái.
Mối quan hệ rộng lớn, công việc suôn sẻ, hóa ra đều là những thứ mặt người dạ thú.
Vụ bắt giữ đường dây bán dâm lần này chắc chắn là vụ án lớn gây chấn động dư luận cả nước.
"Một vài người trong số họ là người mẫu thương vụ được mời đến các bữa tiệc áo tắm, có một vài cô gái do ông chủ tự mình mang đến." Tống Vĩ Dân chột dạ biện giải, "Đều là người trưởng thành anh tình tôi nguyện, lại không có giao dịch tiền mặt, sao lại nói đó là mua dâm!"
Người mẫu bước trên vùng ranh giới giữa sáng và tối, rất nhiều phụ nữ ban ngày làm mẫu kiếm tiền, buổi tối cởi quần áo để làm chuyện đen tối kiếm sống, trong ngành gọi là người mẫu thương vụ.
Và đằng sau mỗi người mẫu, có nhiều môi giới giúp đỡ kéo mối, hai bên có thể không nhất thiết phải ký hợp đồng, nhưng lại hình thành một dây chuyền sản nghiệp lợi ích phong phú.
Tống Vĩ Dân còn có một bạn hợp tác chuyên môn môi giới, mỗi lần tìm một vài ông chủ thảo luận chuyện làm ăn, sẽ nhờ công ty giải trí giúp tổ chức bữa tiệc kiểu này, và những cô gái này đọc thông tin công việc môi giới gửi trong nhóm chat để đến nhận việc.
Họ rất thận trọng trong việc kinh doanh kiểu này, mà cái tên Tống Vĩ Dân này cực kỳ khôn khéo, tuyệt đối sẽ không chuyển khoản tại hiện trường để lưu lại bằng chứng, thay vào đó công ty môi giới thống nhất sẽ thanh toán theo ngày cho công việc của người mẫu, nếu được ông chủ đặc biệt yêu thích thì sẽ trả tiền mặt ngay tại chỗ.
Dưới tình huống thông đồng bịa đặt khẩu cung tập thể, muốn điều tra rõ ràng liệu đằng sau đêm tiệc từ thiện của vũ đoàn ba lê Thượng Thủy này có dính líu đến mại dâm hay không, là rất khó lấy được bằng chứng.
Cho nên ỷ vào hiện tại sắc trời chưa tối, khi Bùi Ôn Du vừa xông vào thì đa số người đều đi ra xem nháo nhiệt, không để lại chứng cớ gì, Tống Vĩ Dân luôn miệng chắc chắn đây là vu khống!
Hơn nữa, trong cơ quan công an có người của hắn, chỉ cần hắn gọi một cú điện thoại, mọi chuyện sẽ sớm được giải quyết.
Những người khác cũng đồng thanh: "Chúng tôi chỉ tổ chức một bữa tiệc mà thôi…… Không thể tổ chức một bữa tiệc đồ bơi ư? Bơi lội ở bể bơi cũng phạm pháp sao?"
"Anh tình tôi nguyện? Vu khống?" Thấy bọn họ vịt chết mà còn mạnh miệng như thế đương nhiên đã sớm báo cho nhau biết rồi, Tiết Huệ Vũ hừ lạnh một tiếng, bèn gỡ xuống kim cài áo trên cổ áo, bước ra nói: "Tôi có bằng chứng quay được họ bắt buộc dụ dỗ trẻ vị thành niên và sinh viên đại học bán dâm, thậm chí tôi còn có bằng chứng Wellen sử dụng ma túy. Cần phải xét nghiệm nước tiểu tất cả bọn họ, nói không chừng có thể phát hiện ra một bí mật bất ngờ."
Lời nói của Tiết Huệ Vũ giống như một quả bom ngay lập tức làm nổ tung hiện trường.
Vừa nghe đến chuyện phải xét nghiệm nước tiểu, mọi người vốn đang ồn ào đều thay đổi sắc mặt.
Các tội dính líu đến mại dâm phạm pháp luôn là trọng điểm trong các cuộc trấn áp của cảnh sát.
Với tư cách là đội trưởng đội chống tệ nạn mại dâm, Trần Thụy Minh đã triệt phá thành công lần lượt từng tụ điểm mại dâm. Khi nhận được tin báo nặc danh khách sạn Bùi Chính bị nghi ngờ có kinh doanh dịch vụ khiêu dâm, cũng lập tức tổ chức lực lượng cảnh sát điều tra và giải quyết tình huống.
Tuy nhiên, chưa đợi hắn tra ra được kết quả, Bùi Vĩnh Ngọc đã được tại ngoại chờ xét xử, ngay cả khi báo cáo tình hình với cấp trên, cấp trên cũng có ý ém nhẹm vụ này xuống, khiến việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa hư không.
Rồi sau đó, hắn nhận được liên lạc từ Bùi Ôn Du, được biết người đã báo cáo ẩn danh Bùi Vĩnh Ngọc thực sự là Bùi Ôn Du được đồn đại trên mạng.
Vốn tưởng rằng là một cuộc tranh chấp giành quyền của gia tộc, không ngờ Bùi Ôn Du lại cung cấp một manh mối quan trọng khác, danh sách chiêu đãi tình dục của Bùi Vĩnh Ngọc liên quan đến chính trị, các giao dịch phi pháp và nguồn vốn bí mật có thể liên quan đến phòng triển lãm nghệ thuật của mẹ vợ hắn.
Anh một mình yếu thế, hy vọng tìm kiếm sự hợp tác, cùng nhau điều tra phá vụ án lớn này với nhóm cảnh sát hình sự điều tra vụ tai nạn xe của anh.
Khi cấp trên cố tình đè vụ này xuống, Trần Thụy Minh liền nhận ra rằng đây không chỉ là một tội ác liên quan đến tệ nạn mại dâm, thậm chí còn dính dáng sâu hơn, ảnh hưởng rộng hơn. Nếu không thể nắm giữ bằng chứng hoàn chỉnh rồi một lưới tóm gọn hết bọn họ, hoặc là bắt ngay tại trận, rất có thể hắn sẽ bị trả thù.
Nhưng cuối cùng, tinh thần trọng nghĩa và sứ mệnh vẫn khiến Trần Thụy Minh đồng ý hợp tác, tiếp tục thu thập thông tin tình báo thông qua các chuyến thăm hỏi, bí mật điều tra mối liên hệ giữa khách sạn Bùi Chính và bảo tàng mỹ thuật, cũng đã chia sẻ với Bùi Ôn Du mạng lưới quan hệ mà Bùi Vĩnh Ngọc có thể dựa vào.
Lần này đột nhiên nhận được điện thoại của Bùi Ôn Du, cũng ngay lập tức cử lực lượng cảnh sát thân tín của mình đến hiện trường.
Vì phải mất nhiều thời gian để họ đến hiện trường, Bùi Ôn Du nói rằng mình không thể đợi lâu như vậy nên phải đi vào trước để cứu người.
Cho nên, kế hoạch ban đầu là bố trí lực lượng cảnh sát bao vây khách sạn, đợi thời cơ chín muồi, tiến hành kiểm tra đột xuất khách sạn, nhân chứng vật chứng đều tóm được. Hiện tại Bùi Ôn Du muốn đi cứu người trước, chỉ có thể để anh kéo dài thời gian, sau khi bọn họ tới nơi sẽ tiến hành đột phá.
Rất có thể không thể bắt ngay tại trận, hoặc là thiếu chứng cứ mấu chốt.
Nhưng hiện tại, vừa nghe còn có dính líu đến ma túy, dù cho kẻ chống lưng Tống Vĩ Dân có là ai, Trần Thụy Minh đã tìm được lý do dẫn toàn bộ người ở đây đến cục cảnh sát tiến hành kiểm tra nước tiểu và sàng lọc tóc.
Với tư cách là nhân chứng, Tiết Huệ Vũ và Bùi Ôn Du cũng cần đến đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Mà trong vũ đoàn ba lê Thượng Thủy còn ai chưa rời khỏi khách sạn cũng phải cần lấy lời khai, bởi vì có quá nhiều người, hầu hết đều lấy lời khai ngay tại hiện trường, chỉ những người đã đến phòng của Wellen mới cần đến đồn cảnh sát.
Nhìn thấy Mạnh Vũ Vi bị gọi đi lấy lời khai, lại nghĩ đến hành động nhắm mắt làm ngơ của cô ta vừa rồi, cuối cùng Tiết Huệ Vũ không kìm nén nỗi tức giận, nổi giận mắng xối xả vào mặt Mạnh Vũ Vi: "Mạnh Vũ Vi, tôi thật sự không ngờ cô lại sa đọa như vậy. Trình độ múa ba lê ngày càng thụt lùi, ngay cả trái tim cũng thay đổi. Trước đây vẫn luôn cho rằng cô thật sự có tình cảm mãnh liệt với ba lê, chỉ vì giao lưu với những kẻ xấu mới thay đổi, nhưng hóa ra không phải như vậy!"
"Có lẽ từ trước đến giờ cô chưa từng yêu ba lê, vẫn luôn xem ba lê là một thủ đoạn dùng để trèo cao có đúng không? Nhưng dù cô có đắm mình trong trụy lạc thì cũng thôi, nhưng những đứa trẻ này đã làm gì sai! Bọn họ đa số đều là trẻ vị thành niên! Các người sao có thể làm ra loại chuyện như vậy……!"
Tiết Huệ Vũ rất tức giận, thật sự rất tức giận, có lẽ là vì từng giúp đỡ Mạnh Vũ Vi thậm chí còn coi cô ta như đối thủ cạnh tranh để giờ đây cảm thấy thật đáng xấu hổ.
"Không ngại làm những chuyện đi ngược lại lương tâm để đạt được điều mình muốn……. Hiện tại tôi mới biết, một tâm hồn xấu xí ẩn dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ là gì……"
"Nếu cô vẫn còn chút lương tâm, một lát nữa lấy lời khai hãy nói hết toàn bộ những chuyện mà cô biết. Nếu biết mà không khai, tội nặng thêm một phần, mà xấu xa thì không đàn áp được chính nghĩa, tất cả sự thật và chân tướng cuối cùng sẽ được đưa ra ánh sáng. Bất kỳ lời khai man nào mà cô đưa ra, sau này đều sẽ phản tác dụng."
Nghĩ đến kết cục của Mạnh Vũ Vi cuối cùng bị hạ độc đến ngọc nát hương tan, Tiết Huệ Vũ không đành lòng nhưng vẫn cau mày ném ra lời cảnh cáo cuối cùng.
"Tiết Hoành Tuấn không phải là người tốt, Hạ Lan Chi càng không thể để cô trở thành con dâu của bà ta. Trong mắt Hạ Lan Chi, con trai của bà ta nhất định sẽ cưới một tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối, mà cô chính là chướng ngại lớn nhất đối với con trai bà, cô cảm thấy bà ta sẽ cho phép hòn đá ngáng đường này sẽ tiếp tục tồn tại sao? Hôm nay, sự lựa chọn của cô sẽ là một bước ngoặt trong cuộc đời cô. Đừng có tiếp tục sai lầm nữa! Nếu không, đừng nói chi đến kiếp sống hôn nhân tài phiệt và sự nghiệp mà cô đang ao ước…… Cả cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại bởi chính tay cô!"
Ánh mắt giận dữ cùng giọng nói quen thuộc đang nói những lời quen thuộc khiến toàn thân Mạnh Vũ Vi nổi da gà, cô ta kinh hồn bạt vía nhìn bóng dáng đối phương sau khi nói xong mặt lạnh rời đi, một lúc lâu sau vẫn không thể hoàn hồn…… Mãi đến khi được một cái ôm nhẹ nhàng từ phía sau.
"Vũ Vi, anh tìm được em rồi……"
Sau khi ôm Mạnh Vũ Vi, giọng điệu Tiết Hoành Tuấn khẩn trương, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô ta: "Tôi nói với cảnh sát chúng ta là quan hệ bạn trai bạn gái, chúng ta đến đây cùng nhau, vẫn luôn ở bên cạnh nhau. Tôi không dự tiệc, chỉ vừa cãi nhau với cô một trận, nên mới đi ra ngoài thư giãn giải sầu."
Tiết Hoành Tuấn lúc ấy vì trốn Bùi Ôn Du nên không bị bắt gặp ở hiện trường bữa tiệc, mà là muốn chuồn ra ngoài từ cửa sau, không ngờ bị cảnh sát mai phục ở cửa sau tóm gọn được.
Nhưng bởi vì không phải bị bắt ở hiện trường, hơn nữa bản thân hắn cũng không hút thuốc phiện, Tiết Hoành Tuấn cảm thấy mình còn có cơ hội ngụy biện.
Thấy Mạnh Vũ Vi nghiêm mặt không thèm đáp lời, Tiết Hoành Tuấn có chút vội vàng nói: "Sau này cô muốn gì tôi đều đồng ý với cô, cô muốn lên chương trình gì thì cho cô lên chương trình đó, được không? Chuyện này mà truyền ra ngoài, đối với danh tiếng của cô cũng không tốt…… Cô không dễ dàng gì mới trở thành diễn viên hạng hai quốc dân, chẳng lẽ cô muốn mang tiếng xấu trên lưng cả đời sao? Vũ đoàn ba lê Thượng Thủy bị tuôn ra chuyện gièm pha này, đối với cô không có lợi, tất cả mọi người đều sẽ chỉ trỏ cô……"
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Tiết Hoành Tuấn, lời lẽ nghe như đang suy nghĩ cho cô ta, thực ra tất cả đều là vì lợi ích của chính mình, trong lòng Mạnh Vũ Vi cảm thấy ngột ngạt mà không hiểu lý do.
Lúc cô ta không còn giá trị lợi dụng thì một cước đá bay, phong sát tất cả tài nguyên của cô ta, ngay cả Tống Vĩ Dân cũng kiêu ngạo với cô ta và hất cẳng cô ta khỏi vị trí múa chính, vì cô ta muốn xoay người mà hôm nay ở đây thử một lần, bây giờ chính hắn sắp bị tạm giam thì mới nghĩ đến tác dụng của người bạn gái cũ chính quy là cô ta?
Nghe Tiết Hoành Tuấn mồm miệng không ngừng thu xếp, vội vàng lôi kéo cô ta đến trước mặt cảnh sát vờ vịt chứng minh, Mạnh Vũ Vi giống như đang nhìn một kẻ xa lạ, cõi lòng càng ngày càng lạnh lẽo.
Cô ta nghĩ đến những lời nói vênh váo đắc ý của mẹ hắn và nụ cười thờ ơ lạnh nhạt của hắn khi chia tay.
Tiết Hoành Tuấn không nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Mạnh Vũ Vi, vẻ mặt kích động nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự đến đây cùng bạn gái, không tin anh hỏi cô ấy, chúng tôi vẫn luôn……"
"Tôi không đi cùng anh ta." Không đợi Tiết Hoành Tuấn nói dối xong, Mạnh Vũ Vi đột nhiên ngắt lời: "Anh cảnh sát, anh ta muốn tôi làm chứng gian, vừa rồi anh ta đang chơi gái ở ngay trong bữa tiệc này."
Vẻ mặt của Tiến Hoành Tuấn biến đổi, vội vàng đẩy mạnh Mạnh Vũ Vi ra, kinh hoảng giải thích: "Chúng tôi vừa mới cãi nhau, cô ấy đang giận tôi, đang nói lời giận dỗi thôi……"
Mạnh Vũ Vi lạnh lùng nói: "Tống Vĩ Dân trong lúc còn tại chức đã lợi dụng chức vụ để thu nhận quà tặng, nhận hối lộ khổng lồ từ bên liên kết thu được lợi ích, giúp đỡ người khác làm không ít việc, bị tình nghi nhận hối lộ. Trong tay tôi có bằng chứng Tống Vĩ Dân tham nhũng nhận hối lộ, cũng là nhân chứng việc Tiết Hoành Tuấn đã hối lộ cho Tống Vĩ Dân."
Mạnh Vũ Vi không phải là ngốc bạch ngọt, mà trái lại vì trèo cao, cô ta vẫn luôn rất có dã tâm.
Vì để lại cho mình một con đường lui, trước đây cô ta đã lén ghi âm lại chuyện Tiết Hoành Tuấn say rượu đã tự khai mình trốn thuế lậu thuế cùng với lỗ vốn, đương nhiên cũng có tâm cơ khác nên ghi âm lại chứng cứ Tống Vĩ Dân nhận hối lộ tham nhũng hủ bại.
Chỉ là việc đứng ra làm chứng lần này cũng tự cắt đường lui của mình, bởi vì lúc ấy Tiết Hoành Tuấn vì giúp cô ta trèo cao nên mới hối lộ Tống Vĩ Dân. Đúng như những gì Tiết Hoành Tuấn đe dọa, cô ta sẽ bị hàng nghìn người chỉ trỏ, lưu lại nỗi ô danh dùng quy tắc ngầm trèo cao.
Trong thời gian được tại ngoại, nếu phạm tội sẽ thay đổi biện pháp cưỡng chế, trực tiếp tạm giam.
Không ngờ Mạnh Vũ Vi cũng dám phản bội mình trước mặt mọi người, lửa giận của Tiết Hoành Tuấn xông lên đỉnh đầu: "Cô có biết cô đang nói gì không? Cô đừng quên nếu cô có scandals, sẽ phải bồi thường một đống tiền vi phạm hợp đồng……! Cô sẽ bị cả giới này phong sát!"
"Ha, hợp đồng đã hết hạn một thời gian trước rồi, chương trình cũng chẳng có, còn không phải do anh làm sao? Hay là, mẹ anh làm?"
Mạnh Vũ Vi gần đây mới phát hiện ra rằng Tiết Hoành Tuấn lại tuyệt tình với cô ta đến thế, nếu không cô ta sẽ không đến gặp Wellen để thảo luận về vấn đề đóng vai chính trong《Giselle》.
Cô ta thậm chí còn không biết rằng Tống Vĩ Dân đứng đằng sau tổ chức bữa tiệc kiểu này, còn dính dáng đến trẻ vị thành niên.
Vừa rồi khi bị Thẩm Tuyết bắt lấy, cô ta hoàn toàn bị dọa đến ngây người, hoảng hốt tuyệt vọng chỉ nghĩ đến chuyện chạy trốn……
Nhưng quả thật, vì lợi ích và sự an toàn của bản thân, cô ta đã chọn cách làm ngơ.
"Vậy nên, bây giờ cô đang trả thù tôi?"
Thấy Tiết Hoành Tuấn chỉ biết rống giận "phản bội", "trả thù", không có một chút nhận thức nào về việc mình phạm tội, Mạnh Vũ Vi đã không còn muốn dính dáng đến con trai cưng của mẹ này nữa, cô ta giận dữ bật cười: "Tôi nào dám trả thù Tiết đại thiếu gia, anh ra tay một cái là bóp chết tôi mất."
"Tiết Hoành Tuấn, anh nói đúng, tôi vĩnh viễn sống dưới cái bóng của Tiết Huệ Vũ, vĩnh viễn không bằng Tiết Huệ Vũ, vậy còn anh? Ngay cả một ngón chân của Tiết Huệ Vũ anh cũng không bằng. Đầu ngón chân của Tiết Huệ Vũ mỗi ngày đều biết luyện tập, còn amh lại chỉ biết chơi bời phóng túng, không học vấn không nghề nghiệp…… Còn ảo tưởng thừa kế tập đoàn Tiết Thị?"
Mạnh Vũ Vi làm động tác giơ ngón giữa lên, cuối cùng nói ra những lời chôn chặt trong lòng.
"Anh nghĩ mọi người xum xoe anh đều là vì thích anh ư? Chẳng qua là thích tiền và gia thế bối cảnh của anh mà thôi. Xa rời những thứ đó anh còn lại gì?"
"Con điếm thúi này mày đang nói cái quái gì vậy? Mày điên rồi ư?"
"Con điếm thúi? Ha…… Chắc tôi điên rồi. Nghĩ lại thấy cực kỳ không đáng, từ năm mười bảy tuổi đi theo cái loại người như anh năm năm…… Đã bị bố cắt chức rồi mà còn không biết nhìn lại bản thân, còn ở đây tham gia dâm loạn? Trước đây tôi cảm thấy dù anh có thối rữa đến đâu cũng sẽ không thối đến mức cưỡng ép và đùa giỡn những cô gái nhỏ…… Anh tình tôi nguyện lấy tôi làm lá chắn tôi cũng mắt nhắm mắt mở làm ngơ, kết quả chuyện gì cũng đều giống như một con rùa rụt cổ, xảy ra chuyện gì cũng chỉ biết kêu mẹ đi chùi đít cho, bây giờ có phải muốn gọi điện cho mẹ không hả con trai cưng của mẹ? Bây giờ ngẫm lại, lúc ấy tôi theo anh cũng còn là vị thành niên nha……"
Ngón tay cái và ngón trỏ khép lại, Mạnh Vũ Vi làm một thế tay chế nhạo.
"Tiết Hoành Tuấn, anh nhỏ cực kỳ —— Năm năm thanh xuân của tôi coi như bị chó cắn vậy……"
Tiết Hoành Tuấn tức giận đỏ mắt: "Con điếm thúi này, cái loại ngàn người cưỡi đến lỏng! Đồ! Phóng! Đãng! —— Không biết vì trèo cao mà đã lên giường của biết bao nhiêu người rồi……. Còn muốn gả cho tài phiệt! Ai thèm cưới cái loại kỹ nữ tâm cơ như mày! Đừng có để cho tao nhìn thấy mày lần nữa, mày chết chắc!"
Rõ ràng năm năm nay chỉ đi theo một mình Tiết Hoành Tuấn, mà trong mắt hắn hình tượng của cô ta lại như thế.
Ha ——
Bên tai là những lời mắng mỏ liên tục của Tiết Hoành Tuấn, mãi đến khi hắn bị áp giải lên xe cảnh sát vẫn không dừng lại.
Mạnh Vũ Vĩ đờ đẫn, cũng bị mời lên một xe cảnh sát khác.
Cô ta tựa đầu vào cửa kính xe.
Khách sạn xa hoa trụy lạc đông nghịt những chiếc xe cảnh sát, ánh mắt cô ta rã rời nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ước nguyện ban đầu của mình khi múa là gì……
Là tha thiết yêu thích ba lê mới lựa chọn con đường này.
Tiết Huệ Vũ, cũng từng là giấc mộng và mục tiêu của cô ta……
Cô ta vẫn luôn theo đuổi hình bóng của cô ấy, học tập tất cả của cô ấy, theo đuổi đến mức đánh mất chính mình.
Sau khi gặp được Tiết Hoành Tuấn, cuộc đời của cô ta đã xảy ra bước ngoặt, không cần cố gắng hết mình cũng có thể một bước lên trời.
Cô ta chỉ muốn thay đổi cuộc đời mình. Vì sao có một số người vừa sinh ra đã có tất cả……
Cô ta bắt đầu ghen tị, bắt đầu tham lam, bắt đầu có dã tâm, cô ta muốn leo cao hơn……
Cô ta biết về những quy tắc ngầm của Tống Vĩ Dân, cũng như biết hắn tham nhũng và nhận hối lộ, nhưng quả thật, miễn là điều đó không gây hại đến lợi ích của cô ta, cô ta vẫn nhắm mắt làm ngơ, thậm chí nghĩ rằng mình đã bắt chẹt được nhược điểm của đối phương, sau này có thể dùng đó để uy hiếp.
Cô ta còn thật sự yêu ba lê không?
Tham gia các chương trình tạp kỹ để đạt được sự nổi tiếng và phổ biến cao, đại diện quảng cáo ùn ùn không ngừng, ánh mắt của cô ta như bị mất phương hướng.
Thấy rồi chứ…… Lượng fan của cô ta đã vượt qua Tiết Huệ Vũ……
Đã bao lâu rồi cô ta không múa ba lê mà không vì mục đích nào cả?
Là lương tâm phát hiện ra ư?
Hay là ác ý trả thù Tiết Hoành Tuấn?
Chính Mạnh Vũ Vi cũng không rõ.
Có lẽ, là thật sự ý thức được, không thể tiếp tục sai lầm nữa.
Chính xác thì múa ba lê là gì?
Cô ta nhớ đến tin nhắn tài trợ ẩn danh mà mình nhận được khi cô ta mười ba tuổi.
Nó là hắn sáng, là giấc mơ, là hy vọng, là tương lai.
Chỉ cần em yêu thích nó, nó chính là cả thế giới của em.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Trong mắt tôi, Mạnh Vũ Vi không phải là một nữ phụ hoàn toàn xấu xa, cô ta chỉ là quá tham lam, có dã tâm và nhiều mưu mô, từ nhỏ cô ta đã lớn lên trong hoàn cảnh khổ cực, vì vậy cô ta vô cùng hâm mộ Tiết Huệ Vũ.
Tôi thậm chí còn cảm thấy rằng cô ta yêu Tiết Huệ Vũ, ha ha ha ha ha, nên luôn bắt chước cô ấy và cố gắng vượt qua cô ấy.
Thấy người khác bắt chước Tiết Huệ Vũ, trong lòng cảm thấy không thoải mái, cho nên chán ghét Thẩm Tuyết, lại còn chán ghét cô ấy vạch trần mình.
Tiết Huệ Vũ ghét cô ta, bởi vì trước đây từng giúp cô ta, vốn rất vui khi thấy cô ta đến vũ đoàn của mình, nghĩ rằng cô ta là một đứa trẻ có năng khiếu, kết quả…… Cô ta có quan hệ với Tiết Hoành Tuấn khi vẫn còn là trẻ vị thành niên, Tiết Huệ Vũ rất tức giận vì cô ta không biết cố gắng, trước đây từng mắng cô ta, hơn nữa sau này mâu thuẫn ngày càng lớn, ngày càng chán ghét.
Kết cục trong nguyên tác của Mạnh Vũ Vi là cái chết, ở đây ít nhất vẫn còn sống sót sau khi từ biệt cặn bã.
Nữ chính lại tích lũy thêm một việc thiện ~ Giỏi nha ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]