【Ngay cả một đầu ngón chân của Tiết Huệ Vũ anh cũng không bằng.】
***
Tống Vĩ Dân bị đấm một cú nặng nề suýt chút nữa đã loạng choạng té ngã xuống đất. Trước mặt bao người, hắn không khỏi có chút mất mặt, giận dữ gào lên với Bùi Ôn Du: "Mẹ mày, Bùi Ôn Du! Mày đang làm cái quái gì thế!"
Không dấu vết bảo vệ Tiết Huệ Vũ ở sau lưng, ánh mắt Bùi Ôn Du sắc lạnh quét ngang qua.
Đôi mắt âm u của anh nhìn có vẻ bình tĩnh, thực ra trong sâu thẳm đã cuồn cuộn lửa giận, có một loại oai nghiêm và tàn bạo không thể diễn tả bằng lời, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Trưởng đoàn Tống, dám làm người của tôi bị thương, sẽ phải trả giá! Tôi không chỉ muốn đánh anh, tôi còn muốn phế đi tay anh!"
Đây là lần đầu tiên Tiết Huệ Vũ thấy Bùi Ôn Du dùng giọng điệu hung ác lạnh lẽo như vậy nói chuyện, chỉ thấy anh vừa nói xong liền dùng mắt ra hiệu cho vệ sĩ ra tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tống Vĩ Dân giống như đang nhìn một vật chết.
Tống Vĩ Dân bị nhìn chằm chằm làm cho da đầu tê rần, run rẩy co rụt cổ lại, ngay lập tức gắng gượng từ trên mặt đất bật dậy, trốn về phía sau lưng Tề Thụy Hiên.
"Bùi Ôn Du, mày ra mặt giúp người khác cũng phải nói chút đạo lý!"
Thấy Bùi Ôn Du dẫn theo nhiều vệ sĩ như vậy, ai nấy đều cường tráng mạnh mẽ, còn đấm Tống Vĩ Dân một cú nặng nề trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-me-ruot-cua-be-con-phan-dien-ba-tuoi/3398344/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.