Đầu Tiết Huệ Vũ ong một tiếng, nhanh chóng bấm vào Weibo, không ngờ chỉ trong nháy mắt, năm chữ "Bùi Ôn Du bị mù" đã nhảy từ No.17 lên No.1 Hotsearch! Còn xuất hiện một chữ "Bạo"!
Thất Nguyệt: Lý Thụy à! Là tên paparazzi nổi tiếng đấy! Hầu hết những tin đồn "Bạo" của anh ta hơn phân nửa đều là sự thật……
Hành tinh cô đơn: Bùi Ôn Du bị mù ngay khi vừa ngồi lên chức tổng giám đốc thay thế…… Tập đoàn Bùi Thị sắp thay trời rồi……
Tương Meo nhà xoài: Tôi đi làm ở tập đoàn Bùi Thị đây, đích thực Tổng giám đốc Bùi Ôn Du đã sử dụng giọng nói để tổ chức các cuộc họp suốt thời gian qua, chưa bao giờ tham gia cuộc họp video.
Lộ Tây Pháp: Bùi Ôn Du cấm không cho bất kỳ ai vào thăm trong thời gian nằm viện, lúc nào cũng đeo kính râm, còn tránh né phóng viên lén ra khỏi bệnh viện, nếu không có vấn đề gì thì không cần lén lút xuất viện đúng không?
Khiếp Sanh Y: Nếu đó là giả, vui lòng bác bỏ tin đồn! Cổ phiếu không chịu nổi sức ép! @Tập đoàn Bùi Thị
Khi Tiết Huệ Vũ bấm vào Hotsearch lần đầu tiên, không có nhiều người bàn luận, hiển nhiên có người mua hotsearch, mà hiện tại lượng lớn quần chúng ăn dưa dũng mãnh đổ về, khiến lượng người đọc chủ đề liên quan lần lượt tăng cao.
Trịnh Tuệ Văn đã bị bọn họ tóm được, vậy ai đã làm rò rỉ tin tức này? Chẳng lẽ Trịnh Tuệ Văn nói dối! Thật ra bà ta đã sớm nói với Đổng Lệ Mai? Bọn họ đã chậm một bước rồi ư?!
Trái tim Tiết Huệ Vũ đột nhiên chùng xuống, đầu óc tràn đầy hoảng loạn, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chuyện Bùi Ôn Du bị mù đã bị vạch trần rồi!"
Phải nhanh nói với Bùi Ôn Du mới được!
Tiết Huệ Vũ lập tức cầm di động xông vào phòng Bùi Dục Kỳ: "Bùi tổng, tôi có chuyện quan trọng cần nói với anh."
Sau khi đẩy xe lăn của Bùi Ôn Du ra khỏi phòng, Tiết Huệ Vũ lập tức đọc hết toàn bộ hotsearch một lượt. Lòng nóng như lửa đốt mà cô hoàn toàn không nhận ra, vì sao bây giờ hotsearch lại được tuồn ra một cách trùng hợp như vậy.
"Bùi tổng, phải làm sao đây? Chuyện anh mù đã bị phát hiện rồi…… Bị người ta mua hotsearch!"
Nhìn cô gái trước mặt sốt ruột đến hoang mang lo sợ, một chút nghi ngờ cuối cùng của Bùi Ôn Du về cô từ lâu đã tan thành mây khói, giờ phút này chỉ còn lại cảm kích, tín nhiệm cùng một số cảm xúc mà chính anh cũng không thể hiểu được.
Anh không hề che giấu mà nói: "Là tôi đã nói với Đổng Lệ Mai."
"Anh điên rồi sao?" Tiết Huệ Vũ không dám tin trợn trừng mắt, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi.
Giọng điệu quen thuộc trước khi cãi vã cùng với đôi mắt hạnh trợn tròn khiến Bùi Ôn Du hoảng hốt khựng lại một chút.
Anh tháo kính râm xuống, thẳng thắn nói: "Tôi đã hồi phục thị lực rồi, là tôi cố tình loan tin."
"Cái gì, anh đã hồi phục thị lực! Tốt quá rồi! Giờ anh thật sự có thể nhìn thấy rồi ư?"
Dùng đôi tay lắc lắc trước mặt Bùi Ôn Du, Tiết Huệ Vũ ngay lập tức kích động vui mừng.
Bùi Ôn Du chậm chạp không hồi phục thị lực, cô còn tưởng rằng mình bị hệ thống lừa rồi chứ!
Hệ thống cực kỳ tủi thân, luôn cảm thấy như bị ụp một cái nồi lớn trên lưng trong suốt thời gian qua.
Sau khi Tiết Huệ Vũ vui mừng khôn xiết xong mới phản ứng, cau mày liễu nói: "Anh hồi phục thị lực lúc nào đấy? Hồi phục từ sớm rồi ư?"
Thấy giọng điệu của đối phương càng lúc càng bất kính quả thực khi giận dữ trông như một khuôn đúc ra với Tiết Huệ Vũ, Bùi Ôn Du ho nhẹ một tiếng, có dự cảm mình mà nói ra đã hồi phục được một thời gian rồi thì tuyệt đối sẽ bị ăn mắng.
Cho nên giờ khắc này, anh cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà nảy lên một khát vọng được sống, hơi chột dạ nói dối: "Hôm nay khi đi đến bệnh viện kiểm tra đột nhiên có thể nhìn thấy…… Quay về chưa kịp nói, thì đã xảy ra chuyện như kia……"
Bùi Ôn Du chột dạ nói xong sau đó mới nhận ra, vì sao mình phải sợ cô ấy…… Mình là sếp của cô ấy mà!
"Vừa rồi tôi dùng điện thoại cố ý nói với Đổng Lệ Mai về việc tôi bị mù, chính là vì mượn kế hoạch của bọn họ dụ rắn chui ra khỏi hang. Lý Thụy là người của Bùi Vĩnh Ngọc."
Bùi Ôn Du không giải thích gì thêm, anh tin dừng lại ở những lời nói đó, đã có thể làm cho đối phương nghe hiểu rồi.
"Ngày mai tôi sẽ đi một chuyến đến công ty, sau đó phải đến đồn cảnh sát. Nhưng tôi sẽ xử lý mọi chuyện nhanh chóng rồi lập tức quay về. Trong khoảng thời gian này, xin cô hãy chăm sóc Dục Kỳ, có nhu cầu gì đều có thể nói cho tôi và Khải Hoa biết, có chuyện gì gấp xin hãy lập tức gọi điện cho tôi, tôi sẽ luôn mở máy điện thoại.
Đúng như dự đoán của Bùi Ôn Du, tối hôm đó, anh nhận được thông báo từ tập đoàn Bùi Thị rằng sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị gấp vào sáng hôm sau.
"Mọi người nên biết rằng, vấn đề thảo luận quan trọng nhất của Hội đồng quản trị là việc lựa chọn Chủ tịch và Tổng giám đốc mới của tập đoàn Bùi thị chúng ta. Nhưng một tháng trước, Giám đốc Bùi Ôn Du đã không thể tham gia cuộc họp do tai nạn xe hơi, vì vậy đã hoãn cuộc họp Hội đồng quản trị. Tuy nhiên, hiện tại, thành viên Bùi Ôn Du có một số tin đồn không hay, không thích hợp ngồi vào vị trí người đứng đầu tập đoàn."
Một gã hội đồng thành viên đứng trên bục chủ giảng, ba hoa khoác lác với bài thoái thác đã được chuẩn bị sẵn nói: "Đầu tiên là vì tin đồn sự cố tai nạn xe hơi, lần thứ hai bị thương nghiêm trọng, hiện giờ còn có tin đồn có thể bị mù suốt đời."
"Tôi nghĩ rằng những tin đồn này phải được xác nhận mới có thể đưa ra lời giải thích trước công chúng! Mù, cũng có thể là mù cả đời, so với không thể đi đường cần phải nhìn nhận khác nhau. Dưới tình huống mù lòa như thế, làm thế nào đảm bảo rằng sẽ không có vấn đề gì trong bước ký tên của anh ta."
"Giao tập đoàn Bùi Thị cho một kẻ mù, thật sự không vấn đề gì ư?"
Gã hội đồng thành viên này tình cảm sục sôi giảng giải xong, ngay lập tức có những thành viên hội đồng khác ủng hộ nói: "Tôi cũng nghe nói hiện tại phương diện đôi mắt có vấn đề rất lớn, dù thế nào đi nữa cũng không thể giao tập đoàn Bùi Thị cho một người mù cả hai mắt được……"
"Tôi cho rằng so với việc kinh doanh tập đoàn, việc điều trị nên được ưu tiên hơn. Hôm nay ít nhất muốn nghe anh ta giải thích những tin đồn đoán đang diễn ra ngoài kia rốt cuộc là thế nào, nhưng giờ này vẫn chưa đến. Tôi nghĩ thế này cũng coi như một câu trả lời rồi."
Hầu hết các thành viên hội đồng quản trị mới được bầu lên đều là người của Bùi Ôn Du. Nếu không phải chuyện mù bị vạch trần, Bùi Ôn Du đã có thể an ổn ngồi lên vị trí Tổng giám đốc, thậm chí có thể trực tiếp trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Nhưng trong đó cũng có mấy cây cỏ đầu tường.
Bùi Vĩnh Ngọc vẫn luôn trầm mặc đứng dậy. Hắn bị Bùi Ôn Du cắt chức thành viên hội đồng, vốn dĩ không có tư cách tham gia Hội đồng quản trị. Nhưng hiện tại, hắn đang trong trạng thái không bị tình nghi đang tại ngoại chờ xét xử, Bùi Ôn Du không có lý do cắt chức hắn.
"Tập đoàn Bùi Thị được thành lập bởi ông tôi, đã kinh doanh cả đời. Bây giờ tương lai của Tập đoàn Bùi Thị nằm trong tay chúng tôi. Vì vậy, tôi mong mọi người hãy cân nhắc kỹ lại lần nữa, xem ai nên kế thừa tập đoàn Bùi Thị! "
"Ngoài ra, theo Điều 4, Khoản 1, điều lệ công việc của Hội đồng quản trị, cần phải biểu quyết tại đại hội đồng cổ đông về việc ông Bùi Ôn Du có đủ tư cách nhậm chức hội đồng thành viên và kế nhiệm tập đoàn hay không."
Việc bổ nhiệm và miễn nhiệm hội đồng thành viên phải thông qua biểu quyết bỏ phiếu tại Đại Hội cổ đông. Mục đích của Bùi Vĩnh Ngọc là triệu tập lại Đại Hội cổ đông! Phân tán thế lực của Bùi Ôn Du.
Tuy nhiên, hắn vừa dứt lời, liền nghe một tiếng "Phanh", cửa nặng nề bị đẩy ra.
"Thật ngại quá các vị, ở cửa tiểu khu có quá nhiều phóng viên chắn đường, làm tôi đến trễ."
Bùi Ôn Du đang ngồi trên xe lăn được Chu Khải Hoa nhẹ nhàng đẩy vào. Anh đeo kính đen, mặc vest đi giày da, bình tĩnh tự nhiên nhìn xung quanh một vòng, lập tức hạ ánh mắt trên người Bùi Vĩnh Ngọc.
"Thành viên Bùi, hy vọng anh có thể giải thích một chút về tin đồn mù lòa."
"Nếu thành viên Bùi thật sự bị mù, hiện tại ngài đã không còn đủ tư cách nhậm chức hội đồng thành viên nữa."
Thấy Bùi Ôn Du thế mà vẫn còn dám xuất hiện, Bùi Vĩnh Ngọc ho khan một tiếng, dưới sự chất vấn mồm năm miệng mười của nhóm hội đồng thành viên, hắn giả vờ lịch sự nói: "Ôn Du, sức khỏe của chủ sở hữu doanh nghiệp liên quan trực tiếp đến giá cổ phiếu, một mực giấu diếm tập đoàn cũng không có cách nào khiến việc kinh doanh vận hành bình thường……"
"Hôm nay anh đeo một cái cà vạt màu nâu, mặc một bộ tây trang màu đen……"
Bùi Ôn Du cởi kính râm, cười nói, "Còn muốn tôi nói tiếp không?"
"Cậu, cậu có thể nhìn thấy rồi sao?" Gã hội đồng thành viên nói giúp Bùi Vĩnh Ngọc giật mình nói lắp.
Bùi Vĩnh Ngọc không đoán trước được chuyện lại phát triển như thế này, sắc mặt hắn sa sầm đi, gắt gao nắm chặt tay.
Nhìn quanh phản ứng giật mình của họ một vòng, Bùi Ôn Du cười lạnh một tiếng nói: "Thật sự kỳ lạ, người ngoài chỉ đồn thổi tôi mù, nhưng các người như thể đã nhận định rằng tôi chắc chắn bị mù.Trước đây thật sự bởi vì sự cố tai nạn va chạm, nên trạng thái tạm thời không ổn lắm, nhưng giờ đã sớm khỏi rồi. Các người sẽ không vì hai ba câu của đám paparazzi mà tin toàn bộ chứ."
Một gã hội đồng thành viên nhìn sắc mặt đang chuyển đen của Bùi Vĩnh Ngọc, đứng ra nói: "Dù rằng không bị mù, nhưng thể chất của Giám đốc Bùi Ôn Du rõ ràng còn cần tĩnh dưỡng một thời gian dài…… Khi còn cần ngồi xe lăn, tôi cho rằng việc điều trị nên được ưu tiên hơn cả việc điều hành tập đoàn. Thành viên Bùi Vĩnh Ngọc nói đúng, sức khỏe của chủ sở hữu doanh nghiệp liên quan trực tiếp đến giá cổ phiếu…… "
"Nói đến việc ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của công ty…… Vậy trước kia ai đã khiến giá cổ phiếu giảm xuống đến 27%? Tôi nghĩ ông Bùi Vĩnh Ngọc thậm chí còn không thích hợp kinh doanh trong thời gian được tại ngoại. Khi đã thông báo với bên ngoài về việc cắt chức, mà vẫn tham dự hội đồng quản trị, mọi người cảm thấy người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào? Giao tập đoàn Bùi Thị cho một kẻ vẫn chưa hoàn toàn rửa sạch được tội danh, thật sự không có vấn đề gì sao?"
"Cậu!" Bùi Vĩnh Ngọc cắn răng nói, "Cảnh sát đã đưa ra một thông báo chứng thực rằng tôi hiện không bị tình nghi. Cậu chỉ mở cuộc họp Đại Hội cổ đông tạm thời, mà chức Tổng giám đốc chỉ có Hội đồng quản trị được quyền quyết định đảm nhiệm hoặc cắt chức, cậu căn bản không có quyền bãi miễn chức vụ tổng giám đốc của tôi!"
"Được, vậy hiện tại, chúng ta tiến hành một cuộc bỏ phiếu đi."
Ánh mắt Bùi Ôn Du lạnh như băng nói: "Tin tức bị mù lần này của tôi, là có kẻ có ý đồ xấu thả ra muốm làm dao động giá cổ phiếu của tập đoàn chúng ta, điều này hoàn toàn gây bất lợi cho tập đoàn chúng ta cùng lợi ích của các vị hội đồng thành viên cùng các cổ đông! Vậy nên hôm nay, tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để làm rõ tin đồn này, hơn nữa sẽ kiện Lý Thụy vì tội phỉ báng và xâm phạm danh tiếng. Đồng thời, cơ quan công an sẽ điều tra kỹ lưỡng sự việc tồi tệ này. Hy vọng các vị thành viên hội đồng cùng với các vị cổ đông cũng có thể tín nhiệm tôi, chung tay song hành. Nếu hôm nay các vị lật đổ tôi và bầu người khác, ngược lại sẽ khiến người ngoài nghi ngờ về tính xác thực lời thanh minh của tôi. Đến lúc đó giá cổ phiếu dao động, chính là trách nhiệm của các vị."
Chiều cùng ngày, tập đoàn Bùi Thị thông báo bổ nhiệm quản lý cấp cao trên Weibo, chính thức bổ nhiệm ông Bùi Ôn Du làm Phó Chủ tịch, Chủ tịch điều hành kiêm Giám đốc điều hành mới của tập đoàn.
Đồng thời, Bùi Ôn Du cũng đích thân tổ chức họp báo, bày tỏ dù trách nhiệm của chức vụ rất nặng nề, nhưng vẫn tuyên bố rất tự tin hoàn thành nhiệm vụ cả năm.
Đây là lần xuất hiện đầu tiên của Bùi Ôn Du sau vụ tai nạn ô tô, dù ngồi trên xe lăn, nhưng cả người trông rạng rỡ phơi phới, ánh mắt sáng sủa, thành công đập tan tin đồn mù lòa vô căn cứ trước đó.
Bị ảnh hưởng bởi tin tức này, giá cổ phiếu của tập Bùi Thị đã tăng vọt sau khi mở phiên giao dịch ở mức thấp, và kết thúc bằng 15,87% vào cuối phiên.
Khi Bùi Ôn Du đến công ty tổ chức họp Hội đồng quản trị, cảnh sát đã tìm được Đổng Lệ Mai vừa trả xong khoản vay vay nặng lãi và đang điên cuồng mua sắm.
Sa vào khoái cảm trở thành phú bà, Đổng Lệ Mai lúc này mới biết mẹ cô ta đã bị bắt vì tội trộm cắp và ngược đãi trẻ em! Chứng cớ vô cùng xác thực, cũng thu được tang vật.
Biết rằng con gái cũng bị giam giữ, Trịnh Tuệ Văn đang bị cảnh sát thẩm vấn chống lại mí mắt buồn ngủ, một mực chắn chắn rằng mình là kẻ chủ mưu.
Rõ ràng cả đêm không thể ngủ, trên người không có bất cứ tổn thương nào, cùng với lai lịch và thân thế của Bùi Ôn Du, bà ta đương nhiên không dám vạch trần chuyện bị Bùi Ôn Du nhốt trong tầng hầm tối hôm qua, chỉ nói mình lo lắng cho con gái nên mới ăn trộm, con gái không biết bà ta dùng thuốc ngủ là để làm gì, muốn để cho Đổng Lệ Mai thoát tội.
Mà Bùi Ôn Du kiện Lý Thụy vì rò rỉ thông tin cùng tội phỉ báng xâm phạm danh dự, nhưng Lý Thụy muốn thoát tội lại nói mình dùng bài vè, không chỉ tên nói họ, là cư dân mạng tự mình suy diễn và phỏng đoán thôi.
Tuy nhiên, bằng chứng biên bản chuyển khoản chắc như núi, Đổng Lệ Mai bị nghi ngờ bán và cung cấp trái phép thông tin cá nhân của công dân. Bởi vì liên quan đến số tiền quá lớn, tình tiết nghiêm trọng, nên hành vi này đã bị cấu thành tội phạm, sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Đổng Lệ Mai vừa nghe đến mình bị tình nghi là kẻ phạm tội cũng phải ở tù, khi cảnh sát lừa cô ta nói rằng Lý Thụy đã thú nhận hành vi chủ động bán tin tức của cô ta, ngay lập tức cô ta hoang mang rối loạn cho rằng Lý Thụy mới là kẻ chủ mưu, bày tỏ mình mới là người bị xúi giục nhận tiền làm việc.
Lão Lý Thụy lõi đời ngàn vạn lần không ngờ Đổng Lệ Mai đã bị bắt, còn tự khai ra mình……!
Vì muốn thoát tội nên hai người chó cắn chó, vạch trần lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều bị tạm giữ hình sự.
Bị ảnh hưởng bởi việc này, thư ký của Bùi Vĩnh Ngọc có lịch sử chuyển khoản với Lý Thụy, cũng bị cảnh sát tiến đến điều tra rồi tạm thời giam giữ khi ở trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Tuy nhiên, cuộc bầu cử hội đồng quản trị lần này chỉ bổ nhiệm Bùi Ôn Du làm Phó Chủ tịch, một là vì tình trạng thể chất của Bùi Ôn Du khiến mọi người chao đảo không chắc chắn, hai là Chủ tịch Bùi Quốc Lập đúng lúc tỉnh lại.
Thư ký của Bùi Quốc Lập cho biết, phiếu bầu của ông ấy là bầu cho Bùi Ôn Du, vì thế cuối cùng hội đồng thành viên nhất trí bỏ phiếu cho Bùi Ôn Du, hơn nữa thư ký của Bùi Vĩnh Ngọc đã bị tạm giam, tất cả kế hoạch thất bại trong gang tấc, mắt thấy Bùi Ôn Du ngồi lên chức Phó Chủ tịch kiêm Tổng giám đốc, Bùi Vĩnh Ngọc tức giận đến mức đóng sầm cửa lại ngay tại chỗ và bỏ đi.
"Ôn Du…… Khụ khụ……" Bởi vì vừa mới thức dậy không lâu, âm thanh nói chuyện của Bùi Quốc Lập rất hụt hơi, "Nếu đã muốn thừa kế công ty, thì đừng điều tra tiếp nữa."
Bùi Ôn Du bị gọi đến bệnh viện, vốn đang lo lắng cho tình trạng thể chất của ông nội, nhưng khi nghe ông ấy bảo đừng điều tra tiếp nữa, sắc mặt anh lập tức lạnh lùng nói: "Ông nội, ông là vì che giấu sai lầm của mình nên mới nói như vậy đi."
Cháu trai nói với mình như vậy, nếu là trước đây Bùi Quốc Lập đã sớm tức giận khiển trách, nhưng hiện tại ông lòng có dư mà lực không đủ, bị tức đến mức ho khan kịch liệt.
Bùi Quốc Lập nhấn mạnh lại lần nữa nói: "Mỗi một chuyện ông làm đều là vì công ty. Ông sẽ lải nhải thêm lần cuối cùng. Điều tra chuyện quá khứ, con thật sự có thể chịu đựng được sao?"
"…… Có gì mà chịu đựng không được, sau khi bố con chết, con cùng mẹ bỏ trốn sang Mỹ, sống như một người chết, có gì mà không chịu đựng nổi?"
"Con…… Con đã biết rồi ư…… Ông biết con đã chịu khổ bao nhiêu năm rồi…… Ông nội cũng thật sự có lỗi với con……"
"Ông nói ông biết ư? Không, ông không biết đâu. Ông từ đầu đến cuối đều chỉ lo lắng cho tập đoàn, phản ứng đầu tiên luôn là áp chế tất cả những tin tức tiêu cực gây bất lợi cho tập đoàn. Bố chết rồi, ông giấu nhẹm đi, tai nạn của con, ông cũng đè xuống…… Lúc ấy chính vì ông ở phía sau giải quyết hết tất cả hậu quả, cảnh sát mới không điều tra đến cùng! Bùi Vĩnh Ngọc mới có thể ngày càng tệ hại hơn!"
Bùi Ôn Du càng nói càng kích động, đôi mắt đỏ hoe, anh nói: "Lần này con vạch trần Bùi Vĩnh Ngọc, ông lại sợ ảnh hưởng đến tập đoàn bảo con xem nhẹ mọi chuyện…… Thật buồn cười! Chẳng lẽ tính mạng của bố, tính mạng của Huệ Vũ, nhiều người bị Bùi Vĩnh Ngọc làm tổn thương như vậy cứ quên đi như thế sao! Ông nội, ông có biết anh ta đã làm bao nhiêu chuyện bẩn thỉu sau lưng tập đoàn không! Nếu chúng ta vẫn giữ lại cái tên sâu mọt này, tập đoàn của chúng ta mới thực sự kết thúc! "
"Ôn Du…… Lúc ấy ông thật sự không biết……"
"Nhưng sau này ông đã biết, cũng vẫn mắt nhắm mắt mở……"
"Ông biết rằng Bùi Vĩnh Ngọc có tâm địa xấu xa, vì vậy ông đón con từ Mỹ trở về, muốn đào tạo con trở thành người kế thừa."
"Ông chứng kiến con tàn tật trong vụ tai nạn xe hơi, suy sụp cả về thể xác lẫn tinh thần. Ông lại vì hình ảnh của tập đoàn, nhẫn tâm bỏ rơi con, làm cho dã tâm lang sói của Bùi Vĩnh Ngọc càng lúc càng lớn."
"Con chưa từng nghĩ tới chuyện thừa kế công ty, nhưng con không chỉ mất bố mẹ, con còn mất cả Huệ Vũ……"
"Con không còn gì để mất. Bây giờ, không phải anh ta chết, chính là con chết, chúng ta phải kết thúc."
"Ngay cả khi nó làm tổn hại đến hình tượng của công ty, con cũng nhất định vạch trần những việc làm xấu xa của anh ta trước mặt công chúng. Xin đừng thuyết phục con nữa."
Từ bệnh viện rời đi, sắc mặt Bùi Ôn Du âm trầm, toàn thân như thể bị một luồng khí lạnh đến thấu xương bao phũ.
Chu Khải Hoa lái xe hộ tống Bùi tổng về nhà, dọc theo đường đi lo lắng thấp thỏm không dám nói lời nào, không hiểu tại sao dáng vẻ Bùi tổng lại tức giận bừng bừng như vậy khi kế hoạch rõ ràng đã thành công mỹ mãn.
Tuy nhiên, vừa đến nhà, chỉ thấy Bùi tổng vừa rồi có cảm giác như người lạ chớ đến gần, giờ đây cứ như đã tháo dỡ tầng băng lạnh, anh đối diện với tấm kính điện thoại đưa tay ra vỗ mặt mình, cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]