【Anh đang nghĩ vớ vẩn gì vậy!】
***
Tiết Huệ Vũ còn tưởng Bùi Ôn Du mù, thấy thầy Tề còn ở phòng bếp hầm canh gà, liền chủ động gắp tất cả đồ ăn vào trong một cái bát đặt ở bên cạnh bát của Bùi Ôn Du, cũng đặt đũa và thìa bên tay phải của anh, để anh có thể dễ dàng chạm vào chúng.
Khi làm xong tất cả, lại phát hiện Bùi Ôn Du vẫn ngồi trên xe lăn không nhúc nhích.
“Bùi tiên sinh?”
“Hả?” Bùi Ôn Du lấy lại tinh thần, mới nhận ra mình nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt thật lâu. May mà có kính râm che lấp tầm mắt, nếu không nhất định sẽ bị đối phương phát hiện ra khác thường.
“Dục Kỳ nóng lòng muốn biết anh đánh giá thế nào về nấm mà thằng bé trồng đấy, anh nếm thử một chút trước đi.”
Khi cô gái trước mắt này nói đến Bùi Dục Kỳ, mi mắt rực rỡ cong lên, ý cười ngập tràn, làm cho khuôn mặt vốn dĩ tối tăm bình thường như được mạ lên một tầng sáng sứ tinh luyện.
Bùi Ôn Du lập tức cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy sờ soạng một lúc mới đụng vào đôi đũa, giống như trước đây im lặng thong thả gắp một miếng rau trộn nấm mộc nhĩ đen bỏ vào trong miệng.
“Thế nào?” Tiết Huệ Vũ mong chờ hỏi, “Thức ăn hợp khẩu vị anh không?”
“Nấm rất tươi mới.” Trừ nấm kim châm ra, trong lòng Bùi Ôn Du đang có tâm sự khác nên căn bản không phân biệt nổi sự khác biệt cụ thể của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-me-ruot-cua-be-con-phan-dien-ba-tuoi/3398323/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.