Chương trước
Chương sau
【Bé con nựng bé mèo ~】

***

Ngoại trừ những kiến ​​thức trong truyện cổ tích, Bùi Dục Kỳ rất thiếu hiểu biết về thế giới bên ngoài.

Vì để bé con an tĩnh bước ra khỏi phòng đi lại nhiều hơn, phơi nắng hít thở không khí trong lành nhiều hơn, Tiết Huệ Vũ đã tìm đủ mọi lý do để dẫn bé ra vườn hoa chơi.

Cây cối màu xanh biếc, đóa hoa rực rỡ sắc màu, đám mây biến đổi nhiều kiểu.

Chim nhỏ bay lượn, ốc sên nhỏ sau cơn mưa, những chú kiến nhỏ cố gắng chuyển nhà……

Khung cảnh, sự vật lộng lẫy và huyền diệu trong thiên nhiên, khiến cho đứa trẻ từ khi còn bé đã ở lì trong căn phòng của mình là Bùi Dục Kỳ, dường như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới!

Bé bắt đầu tò mò, bắt đầu có tinh thần học hỏi, sẽ tò mò nhìn những chú bướm đang bay lượn nhảy múa, sẽ mới lạ nhặt những chiếc lá cây được quét lên màu sắc xinh đẹp trong vườn hoa, đi xung quanh sờ đông sờ tây một chút, dường như cái gì cũng hấp dẫn bé……

Đúng vậy, Bùi Dục Kỳ đột nhiên thích vẽ tranh!

Vốn là phong cách vẽ toàn đen đã dần dần sử dụng những màu sắc rực rỡ, như thể cả thế giới bắt đầu trở nên đầy màu sắc.

Thậm chí, sau khi bắt đầu khám phá thế giới, không thể tự kiềm chế mà học tập mê mệt, bắt đầu chủ động quấn lấy cô hỏi một vài vấn đề.

“Mẹ, vì sao chim nhỏ phải ở trên cây?”

“Mẹ, vì sao trên lưng ốc sên lại có một cái vỏ cứng?”

“Mẹ, vì sao con kiến luôn cùng nhau ra ngoài vậy?”

“Mẹ, vì sao khi trời mưa thì không thể nhìn thấy mặt trời?”

“Mẹ, vì sao bị muỗi đốt sẽ bị ngứa?”

Trẻ con tuổi này ngây ngô hồn nhiên, vừa hay đang trong quá trình bắt đầu nhận thức, bắt đầu nắm bắt được nhiều khái niệm lớn nhỏ, số lượng, màu sắc, hình dạng, vì vậy bé con vừa học được những từ đơn phức tạp ở bên ngoài thì mỗi ngày đều có nhiều câu hỏi hỏi mãi không hết.

Những gì nhìn thấy, nghe được, nhớ được, bé đều phải hỏi đi hỏi lại……

Loạng choạng đi theo phía sau cô, mỗi câu mỗi chỗ đều mềm dẻo gọi “Mẹ mẹ”, nhúm tóc nhỏ buộc trên đầu cũng theo đó lắc lư qua lại, hoàn toàn không nhìn thấy tính cách hướng nội và im lặng của mấy ngày trước đây đâu nữa, giống như một chú cún con biết bay vậy ~

Tiết Huệ Vũ mấy lần bị những câu nói trẻ con với suy nghĩ ảo diệu, hiếm lạ kỳ quái của bé con nhà mình làm cho có chút lờ mờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Nhưng đối mặt với bé con thích hỏi tới ngọn ngành như vậy, Tiết Huệ Vũ một chút cũng không cảm thấy chán ghét và phiền nhiễu, ngược lại còn vui sướng vì bé con càng ngày càng có tinh thần học hỏi và nhiều vốn từ vựng hơn.

Vậy nên, mỗi khi bé hỏi một vấn đề, mẹ đều sẽ khen ngợi và thừa nhận, ví dụ như khi bé con có thể nói được một câu tương đối dài, hoặc nói những từ mới học, đều sẽ lập tức tặng bé một cái ôm và khen ngợi, sau đó sẽ hùa theo nói thêm một lần nữa.

Cô sẽ nghiêm túc lắng nghe câu hỏi của bé, vào lúc kiên nhẫn giải thích cho bé, sẽ đồng thời suy một ra ba khuyến khích bé suy nghĩ và quan sát các câu hỏi của bản thân nhiều hơn.

Loại phương pháp này đương nhiên có hiệu quả, sau khi Bùi Dục Kỳ biết rõ ràng rằng biểu đạt của bé chính xác, trở nên có hứng thú nói chuyện hơn, đến nỗi mà còn học được một số câu hoàn chỉnh đơn giản nhanh hơn trong tưởng tượng của Tiết Huệ Vũ.

Nhưng lá gan vẫn nhỏ giống như trước đây, sẽ giật mình khi thấy những con ong vò vẽ khổng lồ bay quanh khu vườn, sẽ sợ đến mức nước mắt lưng tròng khi những sâu bọ có cánh nhỏ bay lên mặt.

Một ngày nọ có một chú mèo mướp nhỏ đi lạc xông vào, Bùi Dục Kỳ vốn nhát gan bị dọa sợ tới mức chạy trốn thật xa.

“Mẹ, trong bụi oa có con mèo!”

“Không phải bụi oa, là bụi hoa.”

m tiết mở đầu “f”, Bùi Dục Kỳ thường xuyên nói thành “h”, Tiết Huệ Vũ sửa lại vài lần tuy sửa được, nhưng hễ căng thẳng lên thì miệng lại xoắn xít vào nhau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương

2. 1000 Năm Tương Phùng

3. Ở Trọ Cùng Nhà

4. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào

=====================================

Tiết Huệ Vũ nương theo phương hướng bé con run rẩy chỉ chỉ mà nhìn qua, liền thấy chú mèo hoang nhỏ cảnh giác bay vùi vào trong bụi hoa.

Găng tay trắng cùng khăn choàng cổ trắng xinh đẹp của nó, ở trong bụi hoa đặc biệt bắt mắt, lúc Tiết Huệ Vũ đến gần thì hà hơi cong lưng lên gầm nhẹ

“Không được, hung dữ mẹ!”



Tuy Bùi Dục Kỳ sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm, hung dữ dẫm chân xua đuổi.

Tiết Huệ Vũ vội vàng ngăn cản hành động xua đuổi mèo con của bé, chạy vào phòng bếp lấy một cây xúc xích dăm bông, trở về liền thấy bé con nhân loại và bé con mèo mắt to trừng mắt nhỏ.

Sau đó, được Tiết Huệ Vũ đút ăn vài lần, mèo con vốn cảnh giác dựng lông trở nên dính người lại dịu ngoan, vừa thấy Tiết Huệ Vũ liền meo meo chạy tới, vừa cọ chân vừa nằm trên mặt đất lộ ra cái bụng trắng bóng mà lăn lộn.

Lúc được sờ thoải mái, cái đầu nhỏ lông xù của nó còn dụi qua dụi lại trong lòng cô, trong cổ họng không tự chủ được mà phát ra tiếng ngáy “gừ gừ”.

Thấy nó không còn hung dữ với người cũng không cào người cắn người, Bùi Dục Kỳ len lén trộm trốn ở phía sau mẹ lộ ra đầu nhỏ quan sát cũng to gan học động tác của mẹ sờ sờ cái đầu nhỏ xù lông của nó.

Ồ…… Thật mềm mại……

Bùi Dục Kỳ lần đầu tiên biết được mèo nhỏ có bao nhiêu đáng yêu lá gan lại lần nữa lớn lên, muốn ôm mèo nhỏ vào trong ngực, kết quả vừa mới duỗi tay, mèo hoa cứ như bị kinh sợ vậy, “Xoẹt” chạy xa ngay lập tức.

Chỉ còn lại, Bùi Dục Kỳ vươn tay vồ hụt thất bại mà sững ra tại chỗ.

Vì sao chỉ cho mẹ ôm, không cho bé ôm.

Bùi Dục Kỳ tủi thân vươn hai cánh tay về phía mẹ, muốn Tiết Huệ Vũ ôm.

Con cũng muốn mẹ ôm!

Sau đó, Bùi Dục Kỳ cứ như quyết chiến với chú mèo con này vậy, không cần Tiết Huệ Vũ dẫn đi, đã chủ động chạy đến vườn hoa, cánh tay cẳng chân nhỏ của bé, bởi vì tròn ba năm vùi ở trong phòng không ra khỏi cửa, chạy không nổi nhảy không lên, nhưng mỗi lần chơi đuổi bắt với mèo nhỏ, đều có thể chơi đến không biết mệt

Một khi thành công ôm được mèo con, bé liền hưng phấn mà ôm mèo nhỏ lăn lộn trên cỏ, không chỉ dính lông mèo cả người, còn dính bùn cả người.

Sau này, càng không thỏa mãn chơi với mèo nhỏ trong vườn hoa, thấy mèo con không phải mỗi ngày đều đến chơi, bé còn chủ động đề xuất để Tiết Huệ Vũ dẫn bé đi dạo trong tiểu khu.

Buổi sáng meo meo, buổi tối cũng kêu meo meo gọi mèo con, còn bởi vậy ăn thật nhiều cá, muốn giữ đầu cá đuôi cá lại hết cho mèo hoa nhỏ.

Số lần đút nhiều rồi, mỗi lần Bùi Dục Kỳ lên tiếng kêu meo meo, mèo hoang nhỏ liền nhướng cao cái đuôi, dễ dãi tự nguyện mà chạy tới cọ cọ.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng tròn trịa, vào khoảnh khắc nhìn thấy mèo nhỏ, hai mắt to cong thành hình trăng khuyết, nếu không gặp được mèo hoa nhỏ, khuôn mặt nhỏ đăm chiêu ủ dột, kéo bước chân nặng nề trở về nhà còn không quên hết nhìn đông tới ngó tây trong vườn hoa.

Mắt thấy Bùi Dục Kỳ càng ngày càng gần gũi với mèo hoa nhỏ, tính cách cũng sáng sủa hơn nhiều, Tiết Huệ Vũ nghĩ có thú cưng bầu bạn bên con nhỏ cũng có thể mang đến nhiều niềm vui hơn cho con, liền bắt đầu suy có cần để bé con nhà mình nhận nuôi mèo hoang nhỏ này hay không.

Nhưng hiện giờ Bùi Ôn Du đang dưỡng bệnh tám chín phần mười sẽ không đồng ý, bởi vì khi đến thời điểm giao mùa, trong nhà khắp nơi sẽ phủ đầy lông mèo, nội thất trong nhà cũng sẽ bị cào đến mức nơi nơi đều là vết cào. Hơn nữa tuổi của con còn quá nhỏ, còn chưa có năng lực tự gánh vác, cũng lo lắng yêu thích của con đối với mèo có phải chỉ là nồng nhiệt ba phút hay không.

Chờ sau khi sự yêu thích nồng nhiệt dần phai, liền sẽ tùy ý vứt mèo mặc kệ không đoái hoài tới, Tiết Huệ Vũ liền cảm thấy không nên nuôi mèo. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, Tiết Huệ Vũ cũng lo lắng Bùi Dục Kỳ sẽ cho rằng chuyện trường kỳ đặt thời gian cho mèo lang thang ăn là một chuyện đúng đắn. Điều này hiển nhiên cũng không có trách nhiệm.

Nhưng không đợi Tiết Huệ Vũ suy nghĩ xong nên xử lý thế nào mới có thể càng thêm có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh của bé con, mèo nhỏ đã không còn xuất hiện nữa.

Chuyện này gấp chết Bùi Dục Kỳ rồi, mỗi ngày trà không nhớ cơm không mong đêm ngủ không ngon.

Mãi đến một tuần sau, sau bữa cơm đi tản bộ, Tiết Huệ Vũ mắt nhạy bén nhìn thấy một chú mèo hoa nhỏ đang lười biếng nằm ở trong vườn hoa cách vách của hàng xóm phơi nắng, gần như là cùng một con với chú mèo gần đây bọn họ cho ăn.

Tiết Huệ Vũ đoán có lẽ là hàng xóm có lòng tốt nhận nuôi mèo hoa nhỏ, thấy Bùi Dục Kỳ vẫn có chút để ý, liền dẫn theo bé qua cửa hỏi thăm, lại được cho biết, chú mèo hoa nhỏ này là mèo nhà bọn họ nuôi, khoảng thời gian trước tường của vườn hoa bị thủng một lỗ mới chạy ra ngoài mỗi ngày, gần đây đã tu sửa lại tường cho nên mới không thể tiếp tục ra ngoài tản bộ nữa.

Vào một khắc đó, Bùi Dục Kỳ biết được mèo hoa nhỏ thế mà lại là mèo nhà hàng xóm chuyên môn đến nhà bé ăn chùa uống chùa thì vô cùng khiếp sợ …… Có một loại cảm giác phản bội như kiểu mèo nhà mình ngoại tình, mà mình chỉ là đối tượng ngoại tình của nó!

Đương nhiên, bé con nhà mình căn bản không hiểu “ngoại tình” là có ý gì, thuần túy chỉ là Tiết Huệ Vũ nhìn biểu cảm của bé con, rồi bản thân tự bổ não.

Trước khi đi, Bùi Dục Kỳ thất vọng lưu luyến không nỡ mà sờ mèo nhỏ một cái.

Thật muốn nuôi một chú mèo chỉ thuộc về riêng mình quá!

Sau khi trở lại biệt thự dưỡng thương, bởi vì bị mù, phạm vi hoạt động mỗi ngày của Bùi Ôn Du đều chỉ giới hạn trong phòng ngủ của mình.

Nhất cử nhất động của anh đều cần hộ lý chăm sóc, nhưng anh không thể để hộ lý chăm sóc mãi được, cho nên mỗi ngày đều luyện tập, học xác định phương hướng như thế nào, để mình đạt được cảm giác phương hướng nhạy bén cao.

Ví dụ như, đặt ly nước lên trên tủ đầu giường một cách vững vàng, lúc uống nước lần nữa có thể mò đến cùng một vị trí vô cùng chính xác, lại ví như, mặc cởi quần áo tìm được vị trí nút một cách chuẩn xác.

Trong từng lần luyện tập, anh có thể gắp được đồ ăn, có thể mặc quần áo tự nhiên, có thể mò mẫm ven giường để xuống giường…….

Phòng của anh của dán đầy túi mềm giống hệt phòng của Bùi Dục Kỳ, trong lòng anh lẳng lặng đếm bước đi, cây gậy co duỗi cũng được anh dùng làm công cụ để thăm dò đường, cả tim cả mắt đều chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi giường ngủ và xe lăn.

Hộ lý lại sợ anh va chạm, tận hết khả năng để anh ngồi trên xe lăn. Mà để khôi phục được tốt hơn, mỗi ngày hắn đều sẽ quấn khăn cho Bùi Ôn Du, đẩy xe lăn đi lên ban công phơi nắng.

Ngày đầu tiên lúc được đẩy ra ngoài phơi nắng, Bùi Ôn Du từ chối, nhưng lại nghe được giọng nói quen thuộc trong vườn hoa.

Nói là quen thuộc, nhưng lại không hề quen thuộc, bởi vì anh trước giờ chưa từng nghe được tiếng nói cười vui vẻ của con và Tiết Huệ Vũ.

Bởi vì trong tình cảnh không nhìn thấy cụ thể dưới lầu, tiếng cười rạng rỡ như vậy truyền đến như có như không, càng khiến tim Bùi Ôn Du ngứa ngáy.

Anh nhịn không được hỏi thăm hộ lý, được cho biết rằng, có một chú mèo con đến trong vườn hoa, Dục Kỳ dường như rất thích chú mèo nhỏ này.



Cứ như vậy ngày qua ngày, mỗi ngày lúc Bùi Ôn Du phơi nắng đều có thể nghe được âm thanh vui chơi dưới lầu. Tim anh cũng theo đó an bình, phảng phất như đây mới là cuộc sống mà anh chờ mong.

Nhưng mà mấy ngày gần đây, Bùi Ôn Du mẫn cảm phát hiện tiếng cười của con ít đi rất nhiều, mỗi ngày đều kêu “Meo meo meo” trong vườn hoa.

Anh cau chặt mày, hỏi hộ lý, mới biết gần đây mèo nhỏ không đến nhà nữa.

Lại hỏi vệ sĩ của Bùi Dục Kỳ, nói gần đây cô Thẩm thường dẫn Bùi Dục Kỳ ra ngoài là để tìm mèo nhỏ lang thang trong tiểu khu.

Nuôi mèo sao……

Gần đây Bùi Ôn Du cũng đang suy xét chuyện này.

Chỉ cần có thể khiến Bùi Dục Kỳ vui vẻ rạng rỡ, Bùi Ôn Du hoàn toàn đồng ý nuôi mèo.

Trên chuyện nuôi động vật nhỏ, Bùi Ôn Du có thái độ không sao cả.

Bây giờ nghe thấy chú mèo hoang này không đến nữa khiến Bùi Dục Kỳ cơm nước không vô, Bùi Ôn Du liền lập tức gọi điện thoại cho Chu Khải Hoa, kêu anh giúp mua một chú mèo con tính cách dịu ngoan tặng cho Bùi Dục Kỳ.

Hai ngày sau, Chu Khải Hoa gọi điện đến nói tìm được một ổ mèo con, không biết Bùi Dục Kỳ thích mèo nhỏ màu nào, cho nên định mang qua cho Bùi Dục Kỳ lựa thử xem.

Trước cuộc điện thoại này của Chu Khải Hoa, vệ sĩ của Bùi Dục Kỳ vừa hay báo cáo chuyện Bùi Dục Kỳ đang chán nản uể oải vì mèo của nhà hàng xóm.

Nghĩ đến tâm trạng không dễ gì rạng rỡ của con lại khép kín lại lần nữa, lúc Bùi Ôn Du gấp gáp muốn dỗ con vui sắp đồng ý, thì liền nghe được âm thanh quen thuộc từ xa bay đến.

“Tuổi con hiện giờ còn nhỏ, bản thân mình còn không chăm sóc tốt, thì làm sao chăm được cho mèo nhỏ chứ. Đợi sau này lớn rồi, hiểu được kỹ năng sống cơ bản, có năng lực tự chăm sóc mình, thì có thể chịu trách nhiệm với động vật nhỏ rồi.”

Tiết Huệ Vũ vươn tay điểm vào chóp mũi của Bùi Dục Kỳ, lại an ủi sờ đầu bé, nói: “Nếu thật sự quá không nỡ, chúng ta thường qua nhà hàng xóm sờ mèo đi!”

Bàn tay đang cầm di động của Bùi Ôn Du khẽ cứng lại, tiếng nói chuyện dưới lầu nương theo gió ấm trên bậc thang thổi tới.

“Là ngại đến nhà hàng xóm sao? Cũng đúng, ban nãy chị gái nhỏ bốn tuổi nói chuyện với con, con cũng không thèm để ý đến người ta mà chỉ lo chơi với mèo nhỏ…… Cũng may chị gái nhỏ không tức giận không cho con sờ mèo đó……”

“Cho nên, chúng ta phải có quan hệ tốt với chị gái ~ Như vậy mới có thể thường xuyên sờ mèo được!”

Bùi Dục Kỳ đến nay không hề kết bạn, thậm chí là từ chối chung đụng với người cùng tuổi.

Tiết Huệ Vũ nhiều lần dẫn bé đi khu vui chơi trong tiểu khu chơi đùa, bé chỉ bằng lòng chơi cùng cô, chỉ bằng lòng nở nụ cười với cô, một khi có bạn nhỏ khác đi qua, liền lập tức lẳng lặng quay đầu bỏ đi.

“Cứ nói chuyện như bình thường nói với mèo con, với bướm, với côn trùng, cũng cần tăng thêm can đảm nói chuyện với chị gái nhỏ nhé!”

“Bùi tổng?” Giọng nói khó hiểu của Chu Khải Hoa trong điện thoại gọi suy nghĩ của Bùi Ôn Du trở về.

Anh tỏ ý bảo hộ lý đẩy mình vào phòng.

“Xin lỗi Khải Hoa, để cậu chạy một chuyến uổng công rồi.” Trên chuyện của con, bất kỳ lúc nào thần kinh của Bùi Ôn Du cũng luôn căng chặt cao độ, rất dễ đánh mất bình tĩnh.

Anh xoa xoa huyệt Thái Dương, ngón tay thon dài che đi vẻ mệt mỏi giữa đầu mày.

“Hiện giờ Dục Kỳ không thích hợp để nuôi mèo, là tôi không suy xét chu toàn.”

【Giá trị hồi sinh +1】

Tiết Huệ Vũ đang nghĩ mọi cách khuyến khích bé con cùng nhau chơi đùa với bạn nhỏ cùng tuổi khẽ sững ra.

Lúc lần đầu tiên nghe được giá trị hồi sinh tăng lên, cô liền phát hiện ra thời gian phơi nắng quy luật của Bùi Ôn Du đã đến.

Cho nên sau đó, cũng sẽ cố ý nói to hơn chút để Bùi Ôn Du nghe được.

Nhưng hôm nay, bọn họ trở về trễ hơn so với bình thường, đây không phải thời gian phơi nắng của Bùi Ôn Du.

Cô ngẩng đầu khẽ nhìn lên sân thượng lầu ba, lại phát hiện Bùi Ôn Du không hề ở đó.

Là bởi vì bé con trở về trễ…… mà lo lắng sao?

Nhìn thoáng qua số liệu, Tiết Huệ Vũ phát hiện không biết từ lúc nào mà giá trị hồi sinh của mình đã là 37 điểm, nhiệm vụ thuận lợi đến nỗi khiến cô có chút khó bề tưởng tượng.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Giá trị hồi sinh: 37/100

Mèo nhỏ và bé con đều đáng yêu vô địch! Truyện nào cũng phải có nhân vật chính nuôi mèo, bé mèo kêu gừ gừ dễ thương lắm!

Thích mèo, thích mèo, nuôi mèo hihi, mèo đáng yêu hihi, viết về mèo tâm trạng cũng vui theo hihi (..﹃..)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.