Chương trước
Chương sau
【Ngoan ngoãn đến mức khiến cô đau lòng.】

***

Sợ bé con nghe không rõ mình nói gì, Tiết Huệ Vũ thả lỏng tâm tình đang nôn nóng của mình, tốc độ nói chậm rãi mà giải thích: “Có phải rất kỳ quái rõ ràng chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, sao cô lại biết con thích gì đúng không?”

“Thật ra, cô không chỉ biết con thích cái gì, cô còn biết con sợ bọ, trên chân nhỏ hôm kia bị ba vết muỗi cắn thật to, ngứa đến nỗi con gãi cả một buổi chiều……”

Tiết Huệ Vũ chỉ vào chiếc chân nhỏ được giấu trong chăn của Bùi Dục Kỳ, dùng ngón tay chỉ ra vị trí cụ thể của ba đốt muỗi cắn.

“Cô còn biết, mỗi buổi sáng tám giờ rưỡi con thức dậy, ăn sáng xong bắt đầu chơi xếp gỗ, sau khi ngủ trưa dậy thì đọc truyện cổ tích, buổi tối mỗi ngày đúng tám giờ lên giường, truyện cổ tích tối hôm trước nghe là 《Nàng Tiên Cá》……”

Tiết Huệ Vũ tự biết mình không thể tự bộc lộ thân phận, chỉ có thể đợi bé con nhận ra mình, nhưng chưa nói là không thể nêu gợi ý nha!

Mặc dù cô và Bùi Ôn Du đã kết hôn hơn một năm, nhưng bản thân cô không biết nhiều về Bùi Ôn Du, đối với Bùi Ôn Du mà nói, cô đã mất tích ba năm rưỡi, đột nhiên có người tiếp cận anh, chỉ sợ Bùi Ôn Du lòng dạ thâm sâu trước tiên sẽ coi cô như gian tế có mục đích riêng mà xử lý cô, làm sao có thể lắng nghe những điều vô nghĩa mà cô nói chứ.

Nhưng bé con lại không giống vậy, bé con đóng cửa không ra ngoài, người có thể tiếp xúc cũng chỉ có bố và Trịnh Tuệ Văn! Trừ hai người này ra, ba ngày trước còn có một người mẹ quỷ là cô xuất hiện ở trước mặt bé!

Bọn họ sớm chiều ở chung suốt ba ngày, cô còn nói rõ ràng đến như vậy, nói không chừng có thể khiến bé con lập tức đoán được thân phận của cô!

“Cô còn biết rằng bà dì xấu xa chăm sóc con đã bỏ thuốc mê vào sữa của con nữa, bố con còn chẳng biết chuyện này đâu……”

“Con cảm thấy trên đời này ai sẽ quan tâm con đến con, lại còn hiểu rõ về con như vậy nào……”

Đương nhiên là mẹ rồi!

Mặc dù bé con không thể nói chuyện, nhưng chỉ cần bé dùng hành động đáp lại cô là được rồi!

Tiết Huệ Vũ mong đợi mà nhìn Bùi Dục Kỳ, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ lại cụp mắt xuống, dường như không nhận ra cô, hoặc là căn bản không hiểu cô đang nói gì.

Nếu là một đứa trẻ bình thường, dù không thông minh nhưng với mấy câu như vậy cũng có thể đoán đại khái được chuyện gì, nhưng Bùi Dục Kỳ lại là một đứa trẻ tự kỷ, còn có chướng ngại về nhận thức, thường xuyên không thể tập trung lực chú ý, hễ không chú ý một chút là như đi vào cõi thần tiên. Cô nói nhiều đến vậy, bé dường như chẳng có kiên nhẫn lắng nghe mà như thả hồn đi đến nơi nào……

Khoảnh khắc ấy, nói không mất mát là nói dối.

“Con từ từ suy nghĩ nhé, cô giúp con chuẩn bị bữa trưa trước, phải ăn no mới có sức để cao thêm!”

Cô vẫn cười vui vẻ nói: “Vậy thì, bây giờ mặt đất bẩn rồi, con đừng bước xuống giường, đợi lát nữa cô dọn dẹp sạch sẽ rồi mới được xuống nhé.”

Nhìn thấy Tiết Huệ Vũ rời đi, ánh mắt Bùi Dục Kỳ dừng lại trên khuôn mặt của cô vài giây, lại sợ Tiết Huệ Vũ phát hiện bèn nhanh chóng dời đi chỗ khác.

Phòng bệnh VIP có nhà bếp, có thể nấu những món đơn giản. Trịnh Tuệ Văn nấu cho Bùi Dục Kỳ rau xanh và cháo thịt bằm, hiện giờ trong nồi vẫn còn sót lại hai muỗng nhỏ.

Tiết Huệ Vũ đổ phần cháo còn thừa vào một cái bát nhỏ, sau đó nấu thêm một quả trứng cho Bùi Dục Kỳ.

Trong quá trình luộc trứng, Tiết Huệ Vũ lấy giẻ lau trong phòng tắm, rồi ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu dọn dẹp.

Tiết Huệ Vũ từ nhỏ đến lớn luôn là một cô gái được chiều chuộng mười ngón tay chưa bao giờ dính một giọt nước xuân, sao có thể trải qua những chuyện thế này, nhưng vất vả lắm mới có cơ hội được ở bên con trai, gọi dì lao công đến đây dọn dẹp không khỏi làm kinh động đến người khác sao, cho nên vì để có thể thể hiện trước mặt bé con vào lần đầu tiên gặp mặt, Tiết Huệ Vũ khẽ cắn răng đành phải tự mình dọn dẹp.

Cô vừa lau dọn cháo vừa cùng bé con nói chuyện, nói về những câu thơ mà cô từng nói với bé trước đây: “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần. Bác nông dân đã dùng không biết bao nhiêu giọt mồ hôi và vô vàn gian khổ, mới đổi lấy một hạt gạo, đứa trẻ ngoan sẽ không lãng phí lương thực…… Cô biết Bùi Dục Kỳ là một đứa trẻ ngoan, phải có nguyên nhân nào đó mới làm đổ cháo, đúng không?”

Đột nhiên Bùi Dục Kỳ nhìn về phía cô, Tiết Huệ Vũ cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.

“Con sợ bà dì xấu xa đó bỏ thuốc vào cháo đúng không?”

Cô từng nói với Bùi Dục Kỳ không được ăn bất cứ thứ gì mà Trịnh Tuệ Văn đưa cho bé, mỗi lần đều là cô đảm bảo rằng món ăn đó an toàn thì mới cho bé ăn…… Cô từng dạy bé không được lãng phí lương thực, nhưng có lẽ bởi vì nguyên nhân này, bé con mới không chịu ăn mà hất đổ chén cháo……?



“Đừng lo lắng, cái dì xấu xa đó không dám làm như vậy ở bệnh viện đâu. Hơn nữa lúc nãy cô cũng ăn một miếng rồi, cháo ngon lắm.”

Cô nói xong, lau sạch mặt đất thêm lần nữa, rồi ném bát đĩa vỡ vào sọt rác.

Trong lúc đang làm, bị một mảnh sứ vỡ cứa vào ngón tay, Tiết Huệ Vũ hơi đau liền nhíu mày, nhưng trứng đã gần luộc chín, cô vội vàng chạy tới tắt bếp.

Không hề biết cả quá trình ấy đều bị Bùi Dục Kỳ len lén nhìn trộm, sau khi Tiết Huệ Vũ đem trứng bỏ vào nước lạnh để hạ nhiệt, lại xào thêm một chút khoai tây với đậu kiếm, rồi tự mình nêm nếm hương vị.

Mấy ngày nay cô đã quan sát rồi, Bùi Dục Kỳ thích ăn những món từ đậu, ví dụ như đậu hũ, đậu kiếm, v.v.

Sau khi đổ khoai tây còn nóng hầm hập và đậu vào một cái chén nhỏ, Tiết Huệ Vũ vớt trứng ra khỏi chậu nước lạnh, bóc vỏ cho đẹp rồi bỏ vào cháo, sau đó đặt bát cháo và khoai xào đậu đến trước mặt Bùi Dục Kỳ.

“Xin lỗi vì đã để con đợi lâu, chắc là đói hỏng rồi đúng không.”

Từ sau khi mang thai, Tiết Huệ Vũ rất ít khi tự mình nấu ăn, không cẩn thận đã nấu khoai tây và đậu hơi nát vụn. Tuy nhiên nấu vụn như vậy lại phù hợp với khẩu vị và dạ dày của trẻ con, nhưng khẩu vị cô nêm luôn rất nhạt, không biết bé con có thích ăn không.

Sau khi đưa mâm đồ ăn nhỏ đến trước mặt Bùi Dục Kỳ, cô cứ thấp thỏm không yên, lại thấy Bùi Dục Kỳ không thèm liếc nhìn bát cháo trên bàn một cái, vẫn phong bế mình trong thế giới riêng lạnh lẽo.

Không ăn không uống thì sao được chứ…… Vốn dĩ đã suy dinh dưỡng rồi, cứ tiếp tục thế này thì cơ thể làm sao chịu đựng nổi!

Thấy Bùi Dục Kỳ quyết tâm phớt lờ mình, Tiết Huệ Vũ vừa nhìn vừa nóng lòng.

Nhưng nghĩ đến trước đây cũng dựa vào sự mặt dày mà lôi kéo quan hệ với Bùi Dục Kỳ, dựa vào việc nói chuyện lải nhải cằn nhằn để mở vách ngăn trong tim bé con, đối mặt với Bùi Dục Kỳ không thèm nhìn mình, Tiết Huệ Vũ cũng không nhụt chí lùi bước, mà là chủ động đến nhà vệ sinh cầm lấy một chiếc khăn sạch sẽ, ngồi xổm trước mặt Bùi Dục Kỳ vẫn luôn cúi đầu, nhẹ giọng dò hỏi: “Bùi Dục Kỳ, trước khi ăn cơm phải rửa tay…… Con không muốn đến nhà vệ sinh, vậy để cô giúp con lau mặt và lau tay nhé?”

Bùi Dục Kỳ cúi đầu không nói gì.

“Tay của cô vì giúp con mà bị thương nè, vừa rồi còn phải chịu đau để nấu cơm cho con nữa đó……” Tiết Huệ Vũ yếu ớt nâng cánh tay lên giả vờ đau đớn, không biết xấu hổ mà bắt đầu lừa gạt Bùi Dục Kỳ: “Bây giờ nhấc tay lên cũng mệt nữa, con vẫn muốn để cô nhấc tay mãi thế này sao?”

Bùi Dục Kỳ ngẩng đầu do dự nhìn bàn tay đang giơ lên ​​trước mặt, Tiết Huệ Vũ lập tức khẽ nghiêng người về phía trước.

Thấy Bùi Dục Kỳ không tránh né nữa, cô dùng khăn nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, chỉ thấy bé còn nhỏ tuổi mà lông mày luôn nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng nhìn xuống sàn nhà, khiến cô không kìm được mà lấy tay xoa xoa giữa mày bé, nói: “Đừng luôn giữ vẻ mặt cứng nhắc như vậy, Bùi Dục Kỳ cười lên là đẹp nhất.”

Bị Tiết Huệ Vũ dịu dàng xoa xoa lông mày, toàn thân Bùi Dục Kỳ như bị đóng băng, trên mặt vẫn giả vờ lộ ra vẻ lạnh lùng.

Tiết Huệ Vũ thấy bé ngơ ngác nhìn mình, đáng yêu đến mức khiến trái tim cô run lên, lại cười nói: “Bé con sao mà đáng yêu quá vậy, mặt bẩn như thế mà không chịu lau nữa? Bây giờ cô giúp con lau tay nhé……”

Lần này, khi Tiết Huệ Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bùi Dục Kỳ, bé cũng không né tránh nữa.

Đôi mắt rũ xuống của bé khẽ run lên, chợt nghe thấy người kia đang nắm lấy tay bé nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Con thật sự không thể cắn móng tay của mình nữa, ngón tay vốn xinh đẹp như vậy lại bị cắn đến mức nham nhở luôn rồi…… Nó sẽ khiến con ăn rất nhiều vi khuẩn vào bụng đấy……”

Tiết Huệ Vũ nhiều lần dặn dò về chuyện cắn móng tay, nhưng thói xấu cắn móng tay là một hành vi trong tiềm thức của Bùi Dục Kỳ, đôi khi bé còn không nhận ra rằng mình đang cắn móng tay, vì vậy cô phải dặn dò nhiều lần.

Sau khi Tiết Huệ Vũ lau tay cho Bùi Dục Kỳ, liền thuận tay lau sạch cháo bắn tung tóe lên tay áo bé. Trong lúc lau, cô cảm thấy may mắn khi cháo chỉ bắn khoảng hai ba giọt mà thôi, nếu không nhiệt độ của cháo cao như vậy chẳng phải sẽ bị phỏng sao…… Lại thấy hành động nhẹ lau của cô, lại khiến Bùi Dục Kỳ bất giác co quắp lại vì đau.

Lúc này Tiết Huệ Vũ mới nhận ra có điều không ổn, ngay lập tức cuộn ống tay áo bên phải của Bùi Dục Kỳ lên, nhìn thấy một lỗ kim màu xanh tím trên cánh tay của bé, sưng to như móng tay cái, còn có một số vết nhéo màu xanh tím.

Khoảnh khắc ấy, cảm giác áy náy như suối phun mà dâng trào, mũi Tiết Huệ Vũ chua xót, nước mắt rơi xuống tí tách……

“Xin lỗi con……”

Đột nhiên cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, không nhịn được mà nghẹn ngào: “Xin lỗi con……”

Ngay khi Tiết Huệ Vũ phản ứng lại rằng cô không nên để bé con nhìn thấy cảnh tượng mình yếu ớt như thế, liền vội vàng cúi đầu lấy khăn che đôi mắt đỏ hoe rồi hấp tấp muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay nhỏ bé đã nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô.

Cô sững sờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Bùi Dục Kỳ nhìn cô không chớp mắt, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt.

Thấy nước mắt cô không những không ngừng mà còn tiếp tục rơi nhiều hơn, bé hơi hoảng hốt rướn cái đầu nhỏ của mình qua, nhẹ nhàng thổi phù phù vào đôi tay của cô, sau đó lại dùng chính đôi tay nhỏ bé của mình mà dịu dàng sờ sờ đôi lông mày đang nhíu chặt của cô.



Giống như những gì mà cô vừa làm với bé khi nãy.

Trên tay Tiết Huệ Vũ có những vết xước rất nhỏ, thật ra đã hết đau từ lâu rồi, thậm chí tay kia có một vết cắt nhỏ, Tiết Huệ Vũ cũng chẳng thèm để ý. Nhưng ánh mắt sắc bén của Bùi Dục Kỳ đã chú ý tới……

Khoảnh khắc này, Tiết Huệ Vũ sau khi gặp lại bé con đã mềm lòng đến rối tinh rối mù, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được cảm xúc sục sôi trong lòng, mà dùng một tay ôm chặt lấy bé con Bùi Dục Kỳ đang chăm chú giúp cô vuốt lông mày vào lòng.

Lần này Bùi Dục Kỳ không đẩy cô ra nữa, hơi mơ màng bị Tiết Huệ Vũ ôm vào lồng ngực.

Bé ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn cô chằm chằm, sau đó chủ động dụi dụi đầu nhỏ vào cổ cô.

Cảm nhận được Bùi Dục Kỳ chủ động gần gũi, ngực Tiết Huệ Vũ chua chát, không nhịn được mà càng ôm chặt bé……

Đứa bé này, lúc nãy còn không thèm để cô ôm, mới thấy cô khóc một cái mà đã cho ôm rồi……

Sao có thể hiểu chuyện như thế dịu ngoan như thế…… Ngoan ngoãn đến mức khiến cô đau lòng.

Cứ ôm như vậy khoảng chừng năm phút, khiến Tiết Huệ Vũ càng thêm kiên quyết rằng cô nhất định phải nắm bắt cơ hội khó có được này để tái sinh, nhất định phải chăm sóc cho Bùi Dục Kỳ thật tốt, tuyệt đối không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ bé, ngay cả bố bé Bùi Ôn Du cũng không được!

Nghĩ như vậy, cô liền buông tay ra, bưng cháo trên bàn nhỏ lên đến trước mặt Bùi Dục Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Con muốn tự ăn, hay để cô đút?”

Bùi Dục Kỳ không trả lời, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt to xinh đẹp, lấp lánh ánh nước.

Tiết Huệ Vũ bị đôi mắt trong veo như vậy nhìn chằm chằm đến mềm nhũn, cô trực tiếp xúc một thìa, nhẹ nhàng thổi nguội cháo, rồi đưa đến bên miệng bé.

Sau khi tinh thần từ từ thả lỏng, bụng Bùi Dục Kỳ bắt đầu đói.

Hương thơm quyến rũ trước mặt càng ngày càng rõ ràng, sáng ngời mà quyến rũ ý chí của bé.

Môi của Bùi Dục Kỳ càng mím chặt hơn.

Tiết Huệ Vũ tinh tường nhìn thấy yết hầu bé giật giật, mỉm cười dứt khoát đưa chiếc thìa lại sát gần.

Sau vài giây giằng co, Bùi Dục Kỳ hơi lo lắng liếc nhìn bàn tay bị thương của Tiết Huệ Vũ, rồi ngoan ngoãn mở miệng.

“Nóng không?”

Cháo vừa đưa vào miệng đã lập tức tan ra, độ ấm thích hợp, Bùi Dục Kỳ lắc lắc đầu.

Bé len lén liếc nhìn Tiết Huệ Vũ bởi vì bé ngoan ngoãn ăn cháo mà lộ ra một nụ cười rồi tiếp tục thổi nguội cháo, sau đó bé nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, tiện tay cầm đũa chọc vào miếng khoai tây trong bát nhỏ.

“Lạch cạch ——” miếng khoai tây hơi mỏng bét nhè.

Bùi Dục Kỳ hơi nhíu đôi mày nhỏ hăng hái đấu sức với miếng khoai tây, dùng đũa cẩn thận từng li từng tí chọc một miếng khoai.

Giây tiếp theo, những miếng khoai tây mỏng lại bét nhè.

Bùi Dục Kỳ: Con ngươi kinh sợ!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bé con: Mất mặt trước mặt mẹ thì phải làm sao đây? Online chờ gấp!!!

Bé con ngoan như vậy, các bạn có thể nhẫn tâm bỏ qua mà không để lại một chữ nào sao hu hu hu hu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.