Chương trước
Chương sau
【Mẹ là ảo giác của mày…… Mẹ không yêu mày……】

***

"Xin hỏi, cô là gì của Bùi tổng……?"

Cô gái trẻ tuổi đang giơ tay lên nói đến một nửa đột nhiên sắc mặt tái nhợt, hai tay che lấy cổ họng đứng cứng ngắc tại chỗ.

Một cô y tá nhận ra cô chính là người luôn đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu, lập tức tiến lên vỗ nhẹ lưng giúp cô thông khí, sau đó thay mặt cô giải thích với Cố Gia Thắng: "Bác sĩ Cố, vị tiểu thư này đến cùng Bùi tổng, cô ấy là người cứu Bùi tổng từ dưới sông lên."

Cố Gia Thắng nhớ lại, khi Bùi tổng được đưa đến phòng cấp cứu, quả thật có một cô gái trẻ tuổi hai mắt đẫm lệ đi theo cả chặng đường.

Nếu chỉ vì việc nghĩa mà ra tay giúp đỡ, sẽ không thể ở trước cửa phòng cấp cứu mà khóc lóc thảm thiết lâu như vậy.

Nhất định là người quen của Bùi tổng!

"Vậy cô đến ký tên đi. Phải phẫu thuật càng sớm càng tốt!"

Cố Gia Thắng lo lắng đưa đơn thông báo bệnh tình nguy kịch cho Tiết Huệ Vũ, Tiết Huệ Vũ hơi hé miệng, quả nhiên là không nói nên lời, nhưng nghĩ đến mình có thể viết chữ, lập tức cầm bút, lại phát hiện khi cô hạ bút viết một bộ chữ thảo, thân thể giống như bị cố định, một chữ cũng không viết được.

Không được tiết lộ thân phận, hóa ra không phải tiết lộ thân phận chết đi sống lại của mình, mà là…… không thể tiết lộ thân phận cô là “Tiết Huệ Vũ”! Ngay cả khi cô muốn viết ngược tên mình lại, thay thế nó bằng một từ đồng âm cũng sẽ bị ngăn cản.

Nhưng, không cho cô nói không cho cô viết có tác dụng gì?

Người thân và bạn bè của cô khi nhìn thấy khuôn mặt này…… Chẳng lẽ còn sẽ không nhận ra cô sao?

Chỉ mới qua ba năm rưỡi thôi mà……

Dù sao cũng không thể…… để cô dùng khuôn mặt của người khác mà hoàn thành nhiệm vụ hồi sinh đấy chứ?

"Tiểu thư? Tiểu thư?" Thấy Tiết Huệ Vũ run rẩy nắm chặt bút chậm chạp không viết, Cố Gia Thắng cau mày thúc giục hai tiếng, Tiết Huệ Vũ chỉ có thể căng da đầu gạch bỏ chữ thảo, từng nét từng nét ký một chữ "Thẩm", sau đó viết một từ "Tuyết" ở phía sau.

"Thẩm tiểu thư?" Không ai lại viết sai tên mình, hơn nữa chữ thảo đầu tiên và ba chấm thủy cách nhau quá xa, Cố Gia Thắng cảm thấy cách cô ký tên vô cùng kỳ quái.

Hơn nữa, giấy thông báo bệnh nguy kịch cũng không thể tùy tiện ký, Cố Gia Thắng thận trọng hỏi: "Tôi có thể kiểm tra chứng minh thư của cô được không?"

Tiết Huệ Vũ ký một cái tên giả liền chột dạ lắc đầu: "Xin lỗi, nhưng túi xách tôi mang theo đã rơi xuống sông khi cứu người…… Giấy tờ tùy thân và điện thoại nằm trong đó đều mất hết……"

Lúc Tiết Huệ Vũ đang căng da đầu nói dối, cảm thấy mình nói dối quá vụng về, thì thư ký Chu Khải Hoa nhận được tin tức Bùi Ôn Du bị tai nạn xe, sắc mặt tái nhợt mà phóng như bay tới phòng cấp cứu.

Nhìn thấy người quen xuất hiện, Tiết Huệ Vũ lập tức bước nhanh tới đón.

Cô có rất nhiều lời muốn nói với Chu Khải Hoa, đặc biệt là chiếc xe của Bùi Ôn Du đã bị người khác động tay động chân mới dẫn đến vụ tai nạn xe, cô đã thấy dung mạo của nghi phạm, chỉ cần bắt được nghi phạm là có thể lần theo manh mối để tìm ra kẻ đứng sau……

Nhưng đối phương đến nhìn cũng không thèm liếc nhìn cô dù chỉ một cái, hắn đi ngang qua cô thẳng đến chỗ Cố Gia Thắng.

Chỉ mới ba năm rưỡi không gặp, Tiểu Chu liền thật sự không nhận ra cô rồi? Chẳng lẽ bởi vì bộ dáng hiện tại của cô rất lôi thôi ư?

Hay là…… hắn không nhìn rõ hoặc không chú ý tới cô?

Một linh cảm xấu ngày càng len lỏi trong lòng cô, Tiết Huệ Vũ lúng túng đứng tại chỗ.

Phía sau cô, Cố Gia Thắng giống như gặp được cọng rơm cứu mạng mà chạy tới đón, yêu cầu Chu Khải Hoa ký một cái tên khác phía sau giấy báo nguy kịch mà Tiết Huệ Vũ đã ký.

Nhìn thấy hai chữ "Thẩm Tuyết" đã ký, Chu Khải Hoa hoang mang khó hiểu hỏi: "Bác sĩ Cố, vị Thẩm tiểu thư này là ai thế?"

Thư ký Chu thế mà lại không biết vị Thẩm tiểu thư này sao?!

Theo hướng tay của Cố Gia Thắng, Chu Khải Hoa chỉ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ đang đứng phía sau mình.

Hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, lớp phấn trang điểm trên mặt cũng đều lem nhem, dung mạo rất bình thường, đó là kiểu gương mặt đại chúng tưởng như quen thuộc nhưng gặp một lần liền bị lãng quên.

Càng kỳ quái hơn nữa là quần áo của cô, toàn thân cô ướt đẫm, phần thân trên là áo len cổ lọ không hợp với mùa hiện tại, chiếc áo len rộng thùng thình màu trắng loang lổ vết máu, phần thân dưới cũng là quần len đan không hợp mùa, mái tóc ướt rối loạn bết dính vào mặt, nhìn qua vô cùng chật vật.

Thấy Chu Khải Hoa nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt lạ lẫm, Tiết Huệ Vũ đã lau sạch mặt cách đây nửa giờ trước, cảm thấy chẳng lành trong lòng ngày càng mãnh liệt……

Không thể nào…… Không thể nào……

Lòng bàn tay ướt đẫm bắt đầu chảy mồ hôi, đôi môi cô run rẩy, không ngừng phủ nhận những suy đoán trong lòng.

Bỗng nhiên, một trận trời đất quay cuồng mãnh liệt ập tới, chỉ thấy người và vật trước mặt dần trở nên mơ hồ không rõ, lưới đen giống như mạng nhện từ từ tấn công tầm nhìn của cô, mà mi mắt cô cũng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng……

Nguy rồi…… Không phải là Bùi Ôn Du đã xảy ra chuyện gì rồi chứ……

Phản ứng đầu tiên là lo lắng cho Bùi Ôn Du, nhưng trước mắt Tiết Huệ Vũ bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.



"Thẩm tiểu thư! Thẩm tiểu thư!" Sau khi Tiết Huệ Vũ đột nhiên ngã quỵ xuống đất, y tá chạy tới và đỡ cô dậy.

"Nóng quá! Thẩm tiểu thư phát sốt rồi!" Y tá vội vàng nói, "Tôi vừa khuyên Thẩm tiểu thư làm kiểm tra, Thẩm tiểu thư nói không có tiền nên không thể làm kiểm tra, vẫn mãi lo lắng canh giữ trước cửa phòng cấp cứu, hiện tại sốt nặng rồi, hẳn là miệng vết thương bị vi khuẩn trong nước sông làm nhiễm trùng! Kiểu này thì cho dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi!"

Sau khi biết được vị tiểu thư Thẩm Tuyết này chính là ân nhân cứu mạng của Bùi tổng, Chu Khải Hoa cũng không rối rắm việc tại sao đối phương lại ký vào giấy báo nguy kịch của Bùi tổng nữa, mà còn lo lắng nói: "Ân nhân cứu mạng của Bùi tổng sao lại có thể sơ suất như vậy…… Bùi tổng là VIP, cô ấy cũng nên là người bệnh ở phòng VIP. Tiền thuốc men của vị Thẩm tiểu thư này, tất cả đều do tập đoàn Bùi Thị chi trả, xin hãy sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn thân cho cô ấy ngay lập tức, nằm ở phòng đơn VIP, nhất định phải đảm bảo cho ân nhân cứu mạng của Bùi tổng bình an vô sự!"

Kể từ buổi sáng mẹ theo bố rời nhà, lần đầu tiên Bùi Dục Kỳ cảm thấy thời gian trôi qua thật sự quá chậm, ngôi nhà lại yên tĩnh đến thế……

Đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy mẹ.

Bố chưa bao giờ nhắc đến mẹ trước mặt bé, cũng không cho phép bé bước vào phòng ngủ và phòng khiêu vũ của mẹ, nhưng bé đã nhìn thấy mẹ trong album ảnh.

Mẹ của bé rất xinh đẹp, chuyện này vẻn vẹn được lưu lại trong kí ức của bé.

Với bé mà nói, từ "mẹ" này hoàn toàn trống rỗng, tuyệt đối không được nhắc đến tên mẹ trước mặt bố.

Nhưng người mẹ đã mất bỗng dưng quay trở lại, thân thể xuyên qua tường rồi đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bé.

Chỉ bé mới có thể thấy được mẹ, ngay cả bố cũng không thể nhìn thấy.

Bé sợ hãi, bé tức giận, bé giả vờ như không thấy, lại bị mẹ phát hiện ngay lập tức.

Có một sự dịu dàng còn hơn cả ấn tượng đẹp đẽ trong ký ức.

Mẹ thật khác với người bố lạnh lùng và hung dữ của bé, ánh mắt mẹ rất dịu dàng, giọng nói mẹ cũng rất dịu dàng……

Từ ngữ dùng để miêu tả của Bùi Dục Kỳ rất ít ỏi, chỉ có thể nghĩ đến mỗi một từ "dịu dàng" mà thôi. Nhưng bé cảm thấy một từ này không thể diễn tả được hết sự đẹp đẽ của việc có mẹ……

Bé nhớ mẹ khi ăn cơm, nhớ mẹ khi đọc truyện cổ tích và nhớ mẹ khi chơi xếp gỗ.

Mẹ về nhà nhìn thấy bé xếp gỗ cao như vậy chắc chắn sẽ khen ngợi bé hết lời!

Lần trước mẹ đã khen bé thật lợi hại mà!

Nếu hôm nay mẹ nhìn thấy bé ăn cơm, nhất định cũng sẽ khen ngợi bé!

Bởi vì hôm nay bé đã ăn hết toàn bộ đĩa cà rốt đáng ghét nhất!

Điểm tâm cơm trưa cơm chiều đều ăn sạch sẽ thì mới có thể cao hơn được!

Bé sẽ cố gắng cao lên để không làm mẹ mất mặt!

Mặc dù luôn cắn ngón tay theo bản năng, nhưng từ khi bị mẹ chỉ đích danh mà góp ý thì những ngày sau bé đều cố gắng kìm chế thói quen xấu cắn ngón tay, ngộ nhỡ không cẩn thận ăn cả vi khuẩn vào bụng thì chắc chắn sẽ bị bệnh!

Bé không thể bị bệnh để rồi làm mẹ lo lắng!

Sau này phải nỗ lực học tập, làm một đứa trẻ thông minh để mẹ thích!

Nhưng sao…… khuya đến vậy rồi mà mẹ vẫn chưa về……

Truyện cổ tích《Nàng tiên cá》vẫn chưa đọc xong…… Tối qua mới nghe được một nửa bé đã ngủ quên mất……

Nàng tiên cá đồng ý với điều kiện của phù thủy và hoán đổi giọng nói của mình với bà ta để đổi lấy đôi chân con người. Chỉ bằng cách kết hôn với hoàng tử, nàng mới có thể trở thành một con người thực sự…… Nếu không, nàng sẽ chết vào buổi sáng trước hôn lễ của hoàng tử và biến thành bọt biển.

Bùi Dục Kỳ không hiểu được mặt chữ nên chỉ có thể đoán cốt truyện bằng cách nhìn vào các bức tranh, nhưng bức tranh cuối cùng cho thấy nàng tiên cá nhỏ đã thật sự bị biến thành bọt biển rồi……

Nàng tiên cá đã cứu hoàng tử, thậm chí còn vì chàng mà bỏ đi chiếc đuôi cá và giọng hát tuyệt vời, chỉ để lên bờ gặp chàng, tại sao hoàng tử lại không ở bên nàng tiên cá……?

Cầm cuốn truyện cổ tích trên tay, Bùi Dục Kỳ không thể hiểu rõ được, đợi mẹ về kể chuyện cho bé nghe vậy, rồi chợt nghĩ liệu mẹ đột nhiên xuất hiện trước mặt bé, có phải cũng đã đánh đổi thứ gì hay không……

Bởi vì mẹ thật lâu không về nhà mà Bùi Dục Kỳ suy nghĩ miên man dẫn đến mất ngủ trầm trọng.

Bé chịu đựng xúc động muốn cắn ngón tay, bèn cắn lấy góc chăn ở trên giường lăn qua lộn lại, nhưng từ đầu đến cuối đều không chờ được mẹ về.

Rốt cuộc không chịu nổi nữa, Bùi Dục Kỳ chờ mệt, rạng sáng đã mơ mơ màng màng ngủ mất.

Buổi sáng hôm sau, bé mở choàng mắt, ngay cả dép lê cũng không kịp xỏ, đã ngơ ngác tìm mẹ khắp căn phòng.

Không có.

Có thể mẹ đang đi giám sát dì bảo mẫu rồi!

Vẫn không có.

Bé lại chưa từ bỏ ý định, chạy đến tầng ba mà bố không cho phép đi lên để tìm mẹ.

Bố mẹ đều không có ở đây.



Đã nói sẽ trở về nhanh thôi…… Thế mà bây giờ vẫn chưa trở về……

"……Mẹ……"

Cổ họng đã lâu không phát ra tiếng chật vật mà thốt ra một từ, càng ngày càng có nhiều nước mắt tủi thân hội tụ đảo quanh hốc mắt của Bùi Dục Kỳ.

"……Mẹ……"

Kẻ lừa đảo!

Mẹ là một kẻ lừa đảo!

Nhìn thấy Bùi Dục Kỳ đi lên tầng ba, Trịnh Tuệ Văn đang lén lút ở phòng để đồ sắc mặt tái nhợt, bèn túm lấy quần áo cậu bé lôi xuống lầu.

"Ở trong phòng cho tốt, đừng chạy lung tung!"

Cánh cửa bị đóng sầm lại, Bùi Dục Kỳ bị dùng lực đẩy mạnh vào phòng ngủ, bé cuộn thân thể gầy yếu lui về một góc phòng.

Trong phòng không có một tiếng động, nhưng trong đầu bé lại nghe thấy vô số giọng nói đang nói chuyện.

Rõ ràng sau khi mẹ xuất hiện đã không còn nghe thấy nữa, vì sao lại xuất hiện rồi……

Bé cáu kỉnh cắn ngón tay, không kiểm soát được mà run rẩy.

"Mẹ là ảo giác của mày……"

"Mẹ mới không thương mày đâu……"

Nhưng những âm thanh đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang vọng, bé hoảng sợ bịt kín hai lỗ tai, miệng phát ra tiếng hu hu, đầu từng cái từng cái nặng nề mà đập vào vách tường, cố xua đi những tiếng động khó chịu này ra khỏi tâm trí.

Mẹ ơi, mẹ ơi cứu con với…… Mẹ ơi……Mẹ ơi……

"Ồn muốn chết! Mày mau im miệng!"

Trịnh Tuệ Văn nhận được điện thoại của Hạ Lan Chi, biết được tối qua Bùi Ôn Du lại bị tai nạn xe, bà ta lấy tay che micro lại, mở cửa và gầm lên với Bùi Dục Kỳ, nhưng cậu bé lại giống như chẳng hề nghe thấy, cuống cuồng bịt kín lỗ tai, đầu đập mạnh vào tường từng cái từng cái một.

Mặc dù tường trong phòng ngủ của Bùi Dục Kỳ được bọc mềm an toàn, nhưng lần này rõ ràng bên ngoài không có tiếng còi báo động, thế mà Bùi Dục Kỳ vẫn phát bệnh.

Bà ta lập tức lấy ra một ống tiêm từ trong túi, nắm lấy cánh tay của Bùi Dục Kỳ đè xuống đất, sau đó đâm vào.

Vốn tưởng rằng Bùi Dục Kỳ sẽ sớm ngất đi như những lần trước, nhưng lại thấy cậu bé vùng vẫy dữ dội làm cho cả cây kim đâm sâu vào. Bà ta hốt hoảng rút cây kim ra, chỉ thấy chiếc kim rút ra đã bị uốn cong.

Lỗ kim đáng lẽ không để lại dấu vết nay đã sưng phồng lên, cuối cùng máu chảy ra ồ ạt.

Bà ta thầm nghĩ thật may mắn vì Bùi Ôn Du nằm viện không thể trở về sớm được, lúc này chỉ cần cầm máu và giảm sưng cho Bùi Dục Kỳ là sẽ không bị phát hiện, ai ngờ giây tiếp theo chỉ thấy Bùi Dục Kỳ im lặng vài giây đột nhiên run rẩy! Sắc mặt ửng hồng bất thường!

Điều này khiến Trịnh Tuệ Văn sợ hãi!

Nhiệt độ trên tay nóng lên một cách bất thường, tình huống này trước đây chưa bao giờ có!

Bà ta hoang mang rối loạn báo cáo với Hạ Lan Chi tiền căn hậu quả, Hạ Lan Chi vốn không thèm quan tâm đến sống chết của Bùi Dục Kỳ giờ lại sốt ruột muốn chết: "Thất thần ở đó làm gì! Mau dẫn nó đến bệnh viện! Bùi Dục Kỳ ngàn vạn lần không thể chết! Nếu nó gặp chuyện không may thì bà chết chắc! Bà cũng đừng mong có được một cắc!"

Hạ Lan Chi đột nhiên quan tâm Bùi Dục Kỳ, thực sự không phải lương tâm trỗi dậy, mà bởi vì Bùi Ôn Du đã trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Bùi Thị!

Cứ tưởng hắn đã trở thành phế vật, ai ngờ cuối cùng lại thừa kế tập đoàn Bùi Thị, thế mà giấu bọn họ cũng kín kẽ quá cơ!

Quan trọng nhất là, nếu Bùi Ôn Du chết, tất cả tài sản đều thuộc về Bùi Dục Kỳ! Một đứa trẻ ba tuổi còn không dễ bắt chẹt sao? Đợi sau khi toàn bộ tài sản đã lén lút chuyển đi thì còn khó để xử lý một đứa trẻ đã mồ côi cha mẹ ư?

Nhưng nếu Bùi Dục Kỳ cũng chết, tài sản thừa kế của Bùi Dục Kỳ sẽ được đưa cho những người Bùi gia bên kia thừa kế, phần của Tiết Huệ Vũ cũng sẽ bị Bùi gia cướp mất! Sao bà có thể để điều này xảy ra được chứ!

Hạ Lan Chi quyết cho phép số tiền sắp chảy vào túi mình chỉ vì một biến cố nhỏ này lại chảy ngược vào túi người khác!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày thứ n không có bé con, nhớ cậu nhóc quá!

Vì để bé con lên sân khấu sớm một chút, tôi cũng đem bé con đến bệnh viện rồi!

Bé con:???

***

Spoil: Đó là cơ thể của nữ chính ~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.