【Mẹ có thể đọc truyện cổ tích với con không?】
***
Lúc Bùi Ôn Du mở cửa phòng ngủ vừa vặn nghe thấy tiếng hét chói tai của Bùi Dục Kỳ. Anh lập tức chống gậy đi xuống lầu hai, nhìn thấy Bùi Dục Kỳ đang co ro cuộn lại nơi góc giường, chăn bông bị đá rơi ngổn ngang xuống đất.
Trịnh Tuệ Văn đang nhỏ giọng an ủi bé, duỗi tay muốn ôm bé, lại bị cậu bé né tránh.
Bước chân đang tiến về trước của anh dừng lại, cau mày đứng ở cửa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Dường như thiếu gia gặp ác mộng, tỉnh lại liền thế này.” Trịnh Tuệ Văn khó xử nói nhưng trong lòng lại phập phồng lên xuống.
Sáng sớm khi nghe thấy tiếng Bùi Dục Kỳ la lét, bà ta liền xông đến đánh vào cánh tay Bùi Dục Kỳ một cái, không ngờ ngay giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng Bùi Ôn Du chống gậy xuống lầu.
Thấy Bùi Ôn Du cau mày nhìn Bùi Dục Kỳ nhưng không tiến tới, bà ta sợ Bùi Ôn Du nhìn ra điều gì đó bất thường nên lập tức ngăn Bùi Dục Kỳ lại, nói: “Bùi tổng, ngài đi làm việc đi, thiếu gia cứ để tôi chăm nom là được.”
Bùi Ôn Du khẽ gật đầu và không ở lại nữa, thấy anh ngay cả cửa phòng của con trai mình cũng không chịu bước vào, quả nhiên không hề quan tâm đến con trai một chút nào!
Trơ mắt nhìn con trai lại lần nữa rơi vào bàn tay của bảo mẫu lang sói, Tiết Huệ Văn đối mặt với tấm lưng tàn nhẫn của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-me-ruot-cua-be-con-phan-dien-ba-tuoi/3398278/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.