【Bà dì đó đánh mắng con, tuyệt đối không phải lỗi của con.】
***
Bùi Ôn Du khập khiễng đi xuống lầu một, Tiết Huệ Vũ bay xuống theo sau anh.
Dọc đường đi không gặp được người giúp việc nào khác…… Chỉ thấy Trịnh Tuệ Văn trong phòng khách đã chuẩn bị xong cơm chiều.
Là ba món mặn một món canh rất bình thường.
Bà ta nhìn thấy Bùi Ôn Du ngồi xuống lặng lẽ dùng bữa, tập mãi thành thói quen, ở bên cạnh chủ động nói: "Bùi tổng, thiếu gia lại bị tiếng còi báo động dọa. Tôi vừa dỗ cậu ấy xong, hiện giờ đã ngủ rồi."
Thấy Trịnh Tuệ Văn nói dối mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, Tiết Huệ Vũ ở bên cạnh nghe được vô cùng tức giận.
Dỗ xong? Ấn ở trên sàn bịt chặt miệng chích một mũi là dỗ xong? Trợn mắt nói dối!
Cô vốn cho rằng Bùi Ôn Du có thể nghe ra gì đó bất thường, dù cho lắm miệng hỏi nhiều thêm một câu cũng được, nhưng lại thấy anh ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, một bộ dáng thất thần.
Sự mềm lòng trong phút chốc đối với Bùi Ôn Du ban nãy tan thành mây khói, Tiết Huệ Vũ nghiến răng ken két lại muốn đánh anh tơi bời!
Dựa theo cảnh tượng vừa rồi cô nhìn thấy, con trai cô có thể có mắc chứng dễ cáu kỉnh? Hoặc là bệnh tự kỷ?
Vì để cho Bùi Dục Kỳ phát điên thét chói tai câm miệng yên lặng, Trịnh Tuệ Văn tiêm mũi kia rất có thể là thuốc an thần!
Thuốc an thần đối với trung khu thần kinh của người có tác dụng nhất định, chỉ tiêm một hai lần hoặc sử dụng lượng phù hợp thì không có vấn đề gì, chỉ sợ đứa bé từ nhỏ hiếu động, Trịnh Tuệ Văn sớm vào ba năm trước đã ra tay độc ác với đứa trẻ!
Việc sử dụng trường kỳ mang đến ảnh hưởng có thể nói là tương đối lớn. Trừ ảnh hưởng đến hệ thần kinh, đối với thuốc còn sinh ra tính ỷ lại nhất định, còn có thể gây tổn thương gan!
Nhớ đến lúc mình vừa nhìn thấy Bùi Dục Kỳ, cảnh tượng bé tử khí nặng nề rúc trong góc tường cắn móng tay, Tiết Huệ Vũ thật sự đau lòng đến hận không thể đánh chết Trịnh Tuệ Văn!
Cô tức Bùi Ôn Du thờ ơ đối với con trai, lại càng giận chính mình vậy mà tìm một bảo mẫu như thế!
Nhưng tức giận thì có thể làm gì bây giờ! Cô đã chết vào ba năm trước, người không có thực thể như cô căn bản không làm được bất cứ chuyện gì.
Không muốn nhìn sự tồn tại khiến người khác phiền lòng của hai con người Bùi Ôn Du và Trịnh Tuệ Văn này thêm nữa, Tiết Huệ Vũ bay lên phòng ngủ của con trai ở lầu hai.
Thật kỳ quái, rõ ràng là gánh nặng cô vẫn luôn ghét bỏ sau khi mang thai, giờ khắc này, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nằm trên giường của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ lại cảm thấy có chút buồn bã, chua xót cùng cay đắng.
Quá gầy.
Theo lý mà nói đã ba tuổi rưỡi rồi, dáng người lại nhỏ gầy đến mức tựa như hai ba tuổi vậy...
Quả nhiên đứa bé không có mẹ giống như ngọn cỏ…… Đứa nhỏ này số mệnh sao lại khổ như vậy, đầu thai vào trong bụng cô.
Không có được tình yêu từ cô, cũng không có được tình yêu từ bố cậu, bị một người bảo mẫu ngược đãi thành cái dạng này.
Nếu cô còn sống, cô chắc chắn sẽ không để cho việc này xảy ra!
Chắc chắn sao……
Nghĩ đến chính mình sau khi sinh con trai chưa bao giờ bế được mấy lần, Tiết Huệ Vũ đột nhiên ngẩn người.
Trước kia cô có rất nhiều oán hận đối với con trai, nhưng bây giờ nghĩ lại, liệu cô là thật sự chán ghét cùng thống hận đứa bé sao……
Không, không phải vậy, cô chỉ sợ sự chuyển biến của thân phận, lại khó có thể tiếp nhận hiện thực cùng chênh lệch...
Nhiều khía cạnh khác nhau như tâm lý, sinh lý và nội tiết tố khiến cảm xúc cô không ổn định, làm cô vô thức phủ định bản thân và tin chắc rằng con cái chính là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp thành công của mình, từ đó mới tránh mặt đứa bé.
Tiết Huệ Vũ không rõ vì sao đến tận bây giờ mình mới nghĩ thông suốt…… Chẳng lẽ cô của lúc ấy vì trầm cảm sau khi sinh mà hoàn toàn đánh mất đi lý trí sao…… Chẳng trách Bùi Ôn Du luôn muốn mang cô đi gặp bác sĩ tâm lý……
Tiết Huệ Vũ ngồi bên mép giường với sự chua xót và ăn năn, mặc dù biết mình căn bản không thể chạm vào bất kỳ thứ gì, vẫn nhịn không được dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của con trai.
"Thật xin lỗi, đã không cho con được sống trong một gia đình hạnh phúc..."
"Bà dì đó đánh mắng con, tuyệt đối không phải lỗi của con, tuyệt đối không phải bởi vì con hư, hoặc là chán ghét con…… Chỉ bởi vì bà ta là một bà dì xấu xa……"
Đúng lúc này, lông mi của đứa bé trên giường khẽ run lên.
Cậu bé từ từ mở mắt.
Tiết Huệ Vũ cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ với bé.
Sau đó, liền nhìn thấy hai mắt bé hơi trợn to, rồi lại nhanh chóng nhắm hai mắt lại.
Tiết Huệ Vũ: "???"
"Con có thể thấy mẹ sao?" Tiết Huệ Vũ có chút nói năng lộn xộn, "Con thật sự có thể nhìn thấy mẹ sao?"
Tựa như không nghe được, Bùi Dục Kỳ xoay nghiêng người đưa lưng về phía Tiết Huệ Vũ mà ngủ.
"Quả nhiên là mẹ đã lầm…… Con sao có thể nhìn thấy mẹ được chứ."
Thất vọng nhìn Bùi Dục Kỳ quay lưng lại với mình, Tiết Huệ Vũ thấp giọng lẩm bẩm nói: "Dù cho gặp được mẹ, chỉ e ngay cả mẹ là ai con cũng không biết……"
"Bùi Dục Kỳ, mẹ là mẹ…… của con."
Cái danh xưng "Mẹ" này lần đầu tiên được thốt ra từ trong miệng của Tiết Huệ Vũ.
Lòng cô thật chua xót, giống như chạm đến một sợi dây nào đó trong tim, không ngờ đến làm mẹ của người khác lại là tình cảm như vậy.
"Không biết Bùi Ôn Du có từng nhắc qua với con về mẹ không…… Nhắc tới mẹ chắc hẳn cũng là những hành vi hỏng bét sau khi sinh ra con không lo không màng đến nhỉ……"
Tiết Huệ Vũ nhẹ nhàng cười khổ: "Bây giờ nhìn con sống như thế này, mẹ thật sự hối hận lúc ban đầu không đối tốt với con."
"Thật xin lỗi, trước giờ đều chưa từng tận chức trách của một người mẹ……"
Tiết Huệ Vũ thật sự hối hận, có lẽ là đồng tình cùng áy náy khiến cô ân hận, nhưng trên đời cũng không có thuốc hối hận.
Cái cô không biết chính là, sau khi cô rời đi, Bùi Dục Kỳ trốn ở trong chăn lặng lẽ lộ ra cái đầu nhỏ của bé.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ của Bùi Dục Kỳ, Tiết Huệ Vũ lại lượn hết một vòng những phòng khác.
Rõ ràng cô chết đã ba năm, nhưng phòng ngủ cùng phòng múa của cô vẫn còn giữ lại như cũ
Sạch sẽ ngăn nắp không dính một hạt bụi, nhìn dáng vẻ này xem ra ba năm nay đều được quét tước đàng hoàng.
Còn các phòng khác đều đổi thành ba loại màu trắng đen xám tử khí nặng nề.
Thật không biết trong đầu Bùi Ôn Du đang nghĩ cái gì, quét tước phòng còn quan trọng hơn con sao?
Tiếp đó, Tiết Huệ Vũ lại bay đến lầu ba đi vào phòng ngủ của Bùi Ôn Du mà ban nãy cô không đi đến.
Bọn họ kết hôn một năm rưỡi, số lần cô bước vào phòng ngủ của Bùi Ôn Du dường như năm ngón tay cũng có thể đếm được.
Bọn họ nước sông không phạm nước giếng, tuyệt đối sẽ không bước vào khu vực riêng tư của đối phương, chắc chắn cho đối phương đầy đủ sự riêng tư, đây là thỏa thuận bọn họ viết vào trước khi kết hôn, bất luận là cô hay Bùi Ôn Du đều tuân thủ rất tốt.
Mãi đến sau khi cô mang thai, Bùi Ôn Du lấy danh nghĩa chăm sóc nhiều lần ra vào phòng ngủ của cô, chuyện này làm cô vô cùng khó chịu!
Hiện giờ, đã lâu không bước vào phòng ngủ của Bùi Ôn Du, chỉ thấy phòng ngủ của anh cũng thay đổi thành kiểu phối hai loại màu trắng đen.
Bố cục khô khan, phong cách buồn tẻ.
Rõ ràng đã ở nhiều năm như vậy, lại sạch sẽ ngăn nắp đến mức không hề có hơi thở cuộc sống.
Bắt mắt nhất hẳn là chiếc xe lăn gấp màu đen đang tựa nghiêng trên tường kia.
Mài mòn có hơi nghiêm trọng, trông không giống dáng vẻ như chỉ dùng một hai lần.
Xem ra một đoạn thời gian thật dài sau tai nạn xe, Bùi Ôn Du đều dùng xe lăn sống qua ngày. Đôi chân tàn tật của anh còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô, hơn nữa đã ba năm cũng không được chữa khỏi, có phải đại biểu cho việc không còn hy vọng chữa khỏi rồi không……
Trong đầu Tiết Huệ Vũ rối loạn, liền nghe thấy thanh âm của gậy chống kèm theo tiếng bước chân nặng nề đang từng bước đến gần.
Bùi Ôn Du đẩy cửa mà vào, ngay sau đó nằm lên giường, đặt mu bàn tay che trên đôi mắt.
Tiết Huệ Vũ không muốn ở cùng một phòng với anh nên hậm hực rời đi, lại lần nữa trở về phòng ngủ của Bùi Dục Kỳ.
Bảo bối xinh đẹp của cô đã tỉnh, đang ngồi trên mặt đất xếp gỗ.
“Con trai của mẹ, thật thông minh!”
Chỉ thấy tay Bùi Dục Kỳ run lên, chồng gỗ yếu ớt giống như trang giấy đột nhiên đổ sụp xuống.
Chồng gỗ bỗng nhiên đổ sụp, không khiến cho Bùi Dục Kỳ khó chịu mà khóc nháo, bé lại bắt đầu hết sức chuyên chú xếp lên.
Tiết Huệ Vũ phát hiện không thích hợp nên ở bên cạnh ríu rít nói chuyện, lại thấy Bùi Dục Kỳ không còn một tia dao động nào nữa.
Bé con xếp được một tòa thành đẹp đẽ, Tiết Huệ Vũ chuyên chú trong toàn bộ quá trình đang mặt đầy kiêu ngạo mà vui vẻ vỗ tay cho bé, liền nhìn thấy bé mặt không biểu cảm duỗi tay hất xuống, tòa thành được xếp thật cao nháy mắt đã bị phá hủy.
Xếp gỗ văng ra xuyên qua thân thể Tiết Huệ Vũ đang ngây ra như phỗng.
Đứa bé này tuổi còn nhỏ, tính tình ngược lại không hề nhỏ.
Lúc Bùi Dục Kỳ nhìn thấy miếng xếp gỗ bị văng ra xuyên qua phương hướng kia, đôi mắt có hơi mở lớn, lúc gỗ xếp hoàn toàn rơi xuống đất, cái miệng nhỏ nhắn không có chút huyết sắc của bé nhẹ nhàng mím chặt.
Bé cầm lấy miếng xếp gỗ rơi trên đất phát tiết ném về phía mặt đất, Tiết Huệ Vũ lo lắng xoay quanh, không rõ đứa bé này lại làm sao thế…… Thật sự là chứng cáu kỉnh sao?
Động tĩnh như vậy đương nhiên dẫn đến sự chú ý của Trịnh Tuệ Văn ở trên lầu.
Trịnh Tuệ Văn đẩy cửa bước vào, Tiết Huệ Vũ lo lắng hãi hùng sợ bà ta lại cho Bùi Dục Kỳ một mũi tiêm, nhưng lại thấy bà ta đặt cái đĩa trong tay lên bàn, nhíu mày nói: "Ăn cơm."
Bùi Dục Kỳ không còn ném gỗ xếp nữa, nghe lời mà ngồi trên ghế bắt đầu ăn cơm.
Tiết Huệ Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại thấy sau khi bé từng muỗng từng muỗng múc ăn mấy miếng cơm, liền cau mày buông đũa xuống.
Đứa nhỏ này sao lại không ăn cơm tử tế thế…… Đều đã gầy như vậy rồi, chỉ ăn vài miếng sao được chứ!
Tiết Huệ Vũ nhọc một tấm lòng mẹ già lo lắng ưu tư, ngoài miệng cũng liên miên cằn nhằn nói: "Là cơm ăn không ngon sao? Sao lại ăn ít như vậy? Con nhỏ như thế, phải ăn nhiều một chút mới có thể phát triển cơ thể…… Con nhìn bố con xem, 1m9, mẹ con 1m7, con làm con trai của chúng ta, sao có thể lùn như quả bí lùn hạt đậu đinh được……"
"Mẹ thấy rau này xanh mướt cũng rất mềm, ăn nhiều thêm mấy miếng nữa có được không?"
"Sườn chua ngọt ngửi thấy thơm quá…… Mẹ thích ăn nhất chính là sườn xào chua ngọt, đáng tiếc hiện giờ chỉ có thể nhìn không thể ăn……"
Thấy Bùi Dục Kỳ buông đũa, Trịnh Tuệ Văn liền muốn dọn cái đĩa đi, nhưng lại thấy Bùi Dục Kỳ vẫn luôn không ăn thu hồi đũa lại đột nhiên duỗi tay giữ đĩa đồ ăn nhỏ của nhóc lại.
Mặc dù bé không nói một câu, nhưng con ngươi đen nhánh vô cùng âm u ngẩng đầu chăm chú nhìn mình khiến Trịnh Tuệ Văn bị ánh mắt của bé nhìn đến bực bội, liền nhìn thấy bé cúi đầu gắp thêm một chút rau xanh cùng với sườn chua ngọt, cái miệng nhỏ nhai nuốt từng ngụm.
Hôm nay trái lại ăn thật nhiều……
Trịnh Tuệ Văn cũng không nghĩ nhiều, nhưng Tiết Huệ Vũ ở bên cạnh lại hoan hô.
"Đúng đúng đúng, ăn nhiều một chút! Ăn nhiều một chút thịt! Mẹ yêu con!"
"Khụ khụ……" Bùi Dục Kỳ đột nhiên nghẹn cơm.
Bởi vì cái nghẹn này, Bùi Dục Kỳ không ăn thêm nữa, Tiết Huệ Vũ rất tiếc nuối, cảm thấy bé con nhà mình cánh tay nhỏ chân cũng nhỏ hẳn là nên ăn nhiều thêm chút thịt.
Trịnh Tuệ Văn rất nhanh đã quay lại, lần này mang đến một ly sữa bò.
Vừa mới ăn cơm tối xong liền uống sữa bò? Tiết Huệ Vũ cảm thấy như thế đối với trẻ con mà nói thật không dễ tiêu hóa.
Chí ít phải cách nửa tiếng nữa chứ…… Như vậy chất dinh dưỡng mới có thể được hấp thu đầy đủ.
Đây là vội đi họp chợ hay là làm cho xong nhiệm vụ!
Tiết Huệ Vũ bất mãn nói thầm, Bùi Dục Kỳ do dự một chút, cầm lấy cốc sữa bò của Trịnh Tuệ Văn đặt lên bàn.
Trịnh Tuệ Văn không hề rời đi, sau khi thúc giục nhóc hai câu, liền nhìn nhóc chậm chạp uống sữa xong sau mới cầm chiếc cốc rời đi.
Sau khi Trịnh Tuệ Văn rời đi, Tiết Huệ Vũ thấy bé con nhà mình lấy một quyển truyện cổ tích lặng lẽ đọc, cô không khỏi bay tới bên cạnh bé, cười híp mắt nói: "Thật ngoan, còn biết tự mình đọc sách nữa ~ để mẹ xem nào, con đang đọc truyện gì đây ~"
Là một quyển tranh minh hoạ truyện cổ tích Grimm, đang xem câu chuyện《Cô bé quàng khăn đỏ》.
Nhưng năm phút sau, Tiết Huệ Vũ phát hiện con trai vẫn đọc cùng một trang như cũ liền kỳ quái nhìn thoáng qua bé, chỉ thấy đầu bé thế mà nghiêng nghiêng nằm sấp trên bàn mà ngủ.
Nhanh như thế đã đọc đến buồn ngủ rồi sao? Không thích đọc sách à?
Vốn tưởng rằng bé con nhà mình có thiên phú đọc sách, Tiết Huệ Vũ thất vọng thở dài một hơi, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt nghiêng của bé con nhà mình.
Ngũ quan xinh xắn, lông mi thật dài đổ xuống hai chiếc bóng hình quạt xinh đẹp trên hai gò má, Bùi Dục Kỳ ngủ giống như tiểu thiên sứ rơi xuống thế gian.
Quả nhiên là con trai của bọn họ, ở phương diện tướng mạo, thật sự là thừa kế tất cả ưu điểm của cô cùng Bùi Ôn Du.
Chỉ là khí sắc quá kém, nếu như có thể nuôi cho béo thêm một chút thì tốt rồi, vốn nên là đôi má mập mạp của trẻ nhỏ lại không có một chút thịt, trẻ nhỏ quả nhiên nên có thịt bụ bẫm.
Nghĩ như vậy, Tiết Huệ Vũ bỗng nhiên ý thức được, bây giờ không phải là lúc phát ngốc với đứa bé. Cô sốt ruột dậm chân một cái: "Tỉnh lại đi, đừng gục xuống bàn ngủ, sẽ bị nhiễm lạnh đó, không tốt cho cổ đâu……"
Nhưng Bùi Dục Kỳ vẫn không nhúc nhích, ngủ giống như chết vậy.
Mà cô vừa mới kêu hai câu, liền thấy Trịnh Tuệ Văn lần nữa đẩy cửa đi vào.
Trong thời gian ngắn như vậy, bà ta thế mà quay lại đây lần nữa?
Nghĩ đến cốc sữa bò vừa rồi, trong lòng Tiết Huệ Vũ có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên nhìn thấy Trịnh Tuệ Văn thấy Bùi Dục Kỳ gục xuống bàn ngủ cũng không đánh thức bé, mà luyện mãi thành quen bé Bùi Dục Kỳ ngủ như chết đến trên giường, sau khi cởi áo khoác của bé ra liền đắp chăn cho bé.
Cứ như thế mà ngủ??? Tắm rửa thì sao??? Đánh răng đâu???
Ý thức được cốc sữa kia quả nhiên có vấn đề, Tiết Huệ Vũ lại lần nữa tức giận đến bể phổi! Hận không thể tiến lên tát một cái!
Cô xông lên lầu ba, hét to với Bùi Ôn Du: "Hết thuốc an thần lại là thuốc ngủ, anh cứ để người ta chăm sóc con trai như thế sao? Có cảm thấy con trai tranh cãi ầm ĩ đi nữa, cũng không thể như vậy được! Anh chết rồi sao? Ở trên giường cũng không nhúc nhích! Có tin tôi ngay lập tức xác chết vùng dậy dùng quạt bàn tay đánh tỉnh anh không!"
Tiết Huệ Vũ nói được làm được, tuy rằng đánh không được đến Bùi Ôn Du, nhưng cô thật sự tức đến sắp nổ tung rồi.
Cho nên ngay lập tức cưỡi lên Bùi Ôn Du, đánh một trận tơi bời cái khuôn mặt hễ nhìn là thấy ghét kia. Mà đang lúc Tiết Huệ Vũ một đấm đánh vào bên phải, liền đột nhiên nghe thấy Bùi Ôn Du kêu tên cô.
“Tiết Huệ Vũ……”
Tiết Huệ Vũ bị dọa đến lập tức nhảy xuống giường, lùi một mạch đến bên góc tường hoảng sợ nói: “Anh có thể nhìn thấy tôi?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Người lớn đều nghĩ rằng bé con mắc bệnh tự kỷ, nhưng thật ra bé con không phải tự kỷ, sau này sẽ bổ sung cụ thể bệnh tình.
Lại giải thích thêm chuyển biến tâm lý của nữ chính, bé con vốn là trùm phản diện trong nguyên tác, trở nên hắc hóa sau khi cha mẹ qua đời, mọi người có thể xem nữ chính chính là nữ phụ bia đỡ đạn đã thức tỉnh.
Vốn dĩ tâm tính cuồng loạn mất lý trí vì trầm cảm sau sinh, nhưng bây giờ đã bình tĩnh lại + người đã từng chết một lần + thoát khỏi thiết lập của cốt truyện gốc nên tâm lý cũng có thay đổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]