Khi ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, mọi thứ như thể đã cách một đời.
Ngu Thừa Diễn bất giác nhắm mắt lại, né tránh thứ ánh sáng đột ngột này. Ánh sáng đối với một người vốn muốn trốn trong bóng tối của thức hải để từ bỏ sinh mệnh có phần quá chói lòa.
Là một nhi tử, hắn không thể cho mẫu thân sống một cuộc sống tốt đẹp, cũng không làm cho phụ thân hài lòng, vào khoảnh khắc ra đời, hắn còn mang đến cho họ tai ương vô tận.
Sau khi biết được chân tướng, hắn thậm chí còn hiểu cho Tạ Kiếm Bạch.
Ngu Duy đối với bọn họ đều quan trọng, cho dù là chính hắn cũng không thể tha thứ cho tất cả những điều này.
Chỉ cần hắn biến mất, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn phải không?
Ngu Thừa Diễn có chút suy sụp nghĩ, đây lại là đoạn quá khứ nào đây? Nếu trước khi rời đi, có thể nhìn phụ mẫu thêm vài lần cũng tốt.
Rất nhanh, ánh sáng chói mắt đã dần trở lại bình thường.
Trước khi mắt hắn có thể nhìn thấy sự vật, Ngu Thừa Diễn đã nghe thấy tiếng cửa mở "rầm" một tiếng, có một nữ tử vui mừng nói: "Sinh, sinh rồi, tỷ tỷ sinh rồi, là một tiểu tử!"
Ngu Thừa Diễn lúc này mới thấy hiện ra trước mắt hắn là một ngôi nhà bình thường.
Nữ tử mở cửa đang bế một đứa bé trong tã, ngoài cửa có rất nhiều tu sĩ khác đang chờ đợi, dường như đều là người một nhà, nghe xong liền vội vàng tụ tập lại, ai nấy đều vô cùng vui mừng.
Toàn bộ khung cảnh có thể coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-mau-than-doan-menh-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/5066952/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.