Màn đêm dần buông xuống, Ngu Duy cuộn mình trong chăn, chống cằm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ ngày một tối đi.
Chỉ mới xa cách một buổi mà lòng nàng đã thấy trống vắng.
Ngu Duy cũng không biết tại sao, rõ ràng mới gặp Tạ Kiếm Bạch mấy canh giờ trước mà bây giờ nàng đã rất nhớ, rất nhớ hắn.
Giờ này, các nữ đệ tử khác sau khi làm xong việc cũng lần lượt trở về phòng, ngồi một bên cười nói vui vẻ.
Họ quay đầu lại liền thấy Ngu Duy trùm chăn qua đầu, chỉ để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đang ngẩn người nhìn trời.
"Tiểu Duy sao lại lơ đễnh vậy?" Một nữ tu cười nói: "Có phải dạo này ra ngoài môn phái được ăn nhiều đồ ngon, về rồi thấy không quen đúng không?"
Kỳ khảo hạch ngoại môn được tổ chức mỗi năm một lần, tẩm xá cũng được thay đổi mỗi năm. Hiện tại một nửa số nữ tu ở chung tẩm xá với Ngu Duy là đệ tử mới được điều đến trong mấy tháng gần đây, họ chỉ từng thấy dáng vẻ sau khi thức tỉnh của nàng.
Nữ tu vừa lên tiếng đã quen biết Ngu Duy hơn một năm, trong tẩm xá còn lại ba, bốn nữ tu thân quen như nàng, họ đều đã chứng kiến quá trình trưởng thành thần kỳ của Ngu Duy, vì vậy dù bây giờ dáng người và khí chất của Ngu Duy trông cũng tương đương với họ nhưng giọng điệu của họ vẫn luôn thân mật như gọi muội muội.
Ký ức của họ vẫn dừng lại ở giai đoạn Ngu Duy ham ăn vặt nhưng họ nào hay biết, bây giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-mau-than-doan-menh-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/5066940/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.