Con mèo trắng muốt ôm lấy cổ tay Tạ Kiếm Bạch không buông, mùi hương thanh lãnh dễ chịu của nam nhân bao bọc lấy nó, xua tan đi mùi máu tanh nồng nặc dưới lòng đất của nhà họ Ninh, thế giới dường như cũng trở nên tốt đẹp hơn.
Thấy tiểu yêu miêu vừa rồi còn đang bồn chồn mệt mỏi giờ đã trở nên yên tĩnh, Ngu Thừa Diễn cũng chỉ có thể nén giận, hắn lạnh giọng nói: "Ngươi đến khi nào?"
"Lúc các ngươi ở trong hang động." Tạ Kiếm Bạch nói. Hắn ôm mèo, ngẩng đầu nhìn Ngu Thừa Diễn, giọng nói thanh lãnh và bình tĩnh: "Kiếm pháp và khả năng quan sát của ngươi ở hạ giới đều thuộc hàng đầu, chỉ có một điều là không đủ phòng bị đối với nhân tính gian trá hiểm ác."
Ngu Thừa Diễn biết lời Tạ Kiếm Bạch nói có lý, tuy lúc đó hắn đã bị thương nhưng không đến nỗi rơi vào tình thế nguy hiểm như vậy. Là do hắn không lường trước được đòn tấn công hiểm độc của Ninh phu nhân nên mới bị đánh lén thành công.
"Bây giờ không phải lúc nói những chuyện này." Ngu Thừa Diễn cau mày: "Hiện tại tất cả các lối ra vào đều đã bị nhà họ Ninh khóa chặt, nếu Ninh phu nhân không chịu khuất phục, làm sao để rời đi là cả một vấn đề."
"Tà đạo mà nhà họ Ninh tin theo chủ yếu là huyết thuật, họ dẫn dụ sát khí của cả tiên thành đến đây là muốn lấy nhà họ Ninh làm trung tâm để tạo ra một pháp đàn khổng lồ, đủ để bao trùm cả Thanh Phong Thành." Tạ Kiếm Bạch nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-mau-than-doan-menh-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/5066925/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.