Ngu Thừa Diễn biết sự kiên nhẫn của Tạ Kiếm Bạch có hạn, hôm nay thật sự moi được chút chuyện từ miệng y đã là một niềm vui bất ngờ, đến đây cũng coi như đủ rồi.
"Được, ta nói tiếp." Lần này Ngu Thừa Diễn vô cùng dứt khoát.
"Ta và mẫu thân vẫn luôn sống trên hòn đảo đó, lúc nhỏ ba chúng ta cũng được coi là một gia đình bình thường nhưng sau khi ta lên chín tuổi, ngươi không mấy khi trở về." Ngu Thừa Diễn nói: "Có khi một tháng về một, hai lần, có khi hai ba tháng cũng không thấy mặt."
"Đến hai năm ta mười lăm, mười sáu tuổi, cả năm ngươi cũng chỉ lộ diện ba lần." Nói đến thời điểm này, thanh niên im lặng một lúc rồi mới cất lời: "Năm ta mười sáu tuổi, có năm vị thần tiên xông vào không đảo, bên cạnh còn mang theo hai con tiên thú khổng lồ. Bọn họ..."
Ngón tay Ngu Thừa Diễn siết chặt lấy tay vịn, đầu ngón tay trắng bệch.
"Bọn họ nói, chúng ta sở dĩ có họa sát thân, muốn trách thì phải trách ngươi, 'Ai bảo các ngươi là người của Tạ Kiếm Bạch'..."
"Sau đó... bọn họ..." Ngu Thừa Diễn có phần không nói tiếp được, hắn th* d*c một hồi lâu, cuối cùng úp mặt vào lòng bàn tay, đau đớn nói: "Vốn dĩ những người đó không vội giết bà ấy như vậy, nhưng thấy họ định giết ta, mẫu thân... mẫu thân đã tấn công họ, rồi... chết ngay trước mặt ta..."
Ngu Thừa Diễn buông tay xuống, đôi mắt hắn đã đỏ ngầu: "Lúc đó ta mất đi ý thức, khi tỉnh lại đã không còn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-mau-than-doan-menh-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/5066900/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.