"Vì đã tìm được đệ tử ngươi cần, sau này nàng sẽ do ngươi quản thúc, không cần phải hành động cùng ngoại môn nữa." Cốc Quảng Minh cười nhạt nói: "Có thời gian thì đưa nàng đến chủ phong cho ta xem, ta rất tò mò cơ duyên của ngươi là người như thế nào."
Trong lòng Ngu Thừa Diễn không muốn để Ngu Duy bị người khác chú ý. Hắn rất muốn giấu nàng đi thật kỹ, giống như rồng thiêng bảo vệ kho báu mà canh giữ nàng, không cho bất kỳ ai lại gần.
Chỉ là việc diện kiến Cốc Quảng Minh là không thể tránh khỏi, Ngu Thừa Diễn bề ngoài lễ phép nói: "Nàng vì vấn đề thân phận mà bị khi dễ không ít, bây giờ tính tình vô cùng nhạy cảm và cảnh giác. Đợi khi mối quan hệ giữa vãn bối và nàng dịu đi, nhất định sẽ lập tức đến gặp Tông chủ."
Cốc Quảng Minh gật đầu rồi không nói gì thêm.
Nếu Ngu Duy là một đệ tử có tư chất, có lẽ y sẽ có thêm hứng thú. Nhưng khi nghe nàng là một đệ tử ngoại môn tầm thường, lại là hỗn huyết, trong lòng Cốc Quảng Minh bất giác có vài phần xem thường, cũng không còn hứng thú muốn gặp người nữa.
Một ngày bận rộn trôi qua, lúc Ngu Thừa Diễn quay trở lại ngọn núi của ngoại môn thì trời đã gần hoàng hôn. Tại nơi đã hẹn trước, hắn không thấy Ngu Duy mà lại thấy Ninh Tố Nghi.
Ninh Tố Nghi lặng lẽ đứng dưới gốc cây, lưng nàng thẳng tắp, nhìn từ xa có một khí chất kiên cường và thanh đạm như trúc.
Ngũ quan của nàng vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-mau-than-doan-menh-cua-nam-chinh-my-cuong-tham/5066879/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.