Ánh mắt của Choi Han khi nhìn Cale, người đang không nói nên lời, tỏ ra kiên định. Cậu ta lúc này kiên quyết hoặc gần như cứng đầu để không run trước những gì Cale nói.
"...Ngươi-"
Cale vừa kịp mở miệng đã chạm mắt vào đôi mắt đỏ rực của con rắn lớn trên vai Choi Han.
"Chết tiệt! Bây giờ mau đi theo ta!"
Cale lại bắt đầu chạy về phía đỉnh núi. Choi Han đi theo ngay bên cạnh Cale.
"Xin đừng lạm dụng nó."
Sau đó cậu tóm Cale lên như một đống cỏ khô và bắt đầu chạy.
"Này, này! Ngươi đang làm gì đấy?!"
Choi Han bình tĩnh đáp lại giọng nói kinh ngạc của Cale.
"Cale-nim, cậu đã sử dụng sức mạnh cổ đại của mình, thậm chí còn không nghỉ ngơi đúng cách. Ngay cả khi cậu đã nghỉ ngơi một chút trong bữa ăn, cậu sẽ lại ngất xỉu nếu tiếp tục cố gắng quá sức."
Cậu nghe thấy tiếng cười hoài nghi của Cale sau lưng mình, nhưng Choi Han đã giữ chặt Cale hơn nữa khi dụ con rắn đang đuổi theo họ đến đỉnh núi.
Sau đó cậu lại nghe thấy giọng nói của Cale.
"Này! Ta sẽ phát ốm và nôn đấy! Chỉ cần cõng ta trên lưng hoặc tương tự! Ay, chết tiệt! Ta cảm giác như bữa ăn mình vừa ăn xong sẽ ói ra hết mất!"
"Ah."
Choi Han hít mạnh với vẻ mặt ngốc nghếch. Địa hình được bao phủ toàn đá trở nên gồ ghề hơn khi họ tiến về phía đỉnh núi. Cale, người đang được vác trên vai Choi Han, cảm thấy muốn nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-ke-vo-lai-nha-ba-tuoc/3465969/chuong-164.html