Đồng tử của Raon bắt đầu rung lên. Nó ngồi đó vỗ cánh và há hốc miệng. Hong cũng vậy. Đôi mắt đứa trẻ đó mở to tròn mà không hề cử động.
Không ai nói gì cả.
... Trời ạ.
Rosalyn vô thức che miệng mình.
Cale đột nhiên mở mắt ra mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Cậu ta ngồi dậy và dựa vào đầu giường với vẻ mặt trống rỗng và đột nhiên khóc.
Từ giọt này đến giọt khác.
Khuôn mặt ngơ ngác trống rỗng khác với khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng thường ngày của mình, từng giọt từ giọt một cứ rơi xuống. Chứng kiến điều này khiến Rosalyn tự hỏi có phải cô đang mơ không.
Cale Henituse.
Cậu ta là người như thế nào? Rosalyn không bao giờ nghĩ đến việc Cale sẽ thể hiện một cảnh tượng như vậy.
Sẽ rất thích hợp khi thấy cậu ta khóc vì tức giận hoặc khó chịu. Đó sẽ là những lý do mà cô nghĩ đến khi thấy thấy cậu ta khóc.
...Nhưng tình hình này-!
Cale khóc thế này! Rosalyn hạ bàn tay đang che miệng đã thành nắm đấm từ khi nào. Cô cảm thấy mình nên nói điều gì đó.
Đó là thời điểm đó.
"...Sao mình lại khóc nhỉ? Mình không hề buồn mà."
Cale nói vậy rồi nhếch nhẹ khóe môi, cố gắng mỉm cười.
Nắm đấm của Rosalyn lại che miệng. Khóe môi cậu ta đã rất cố gắng nhếch lên trông thật đau lòng.
Nhìn thấy người nào đó với sắc mặt tái nhợt đang cười buồn và khóc khiến cô không nói nên lời. Cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-ke-vo-lai-nha-ba-tuoc/3465929/chuong-124.html