- Nhân loại, ngươi có sao không?
Cale có thể nhìn thấy Rồng đen vẫn đang nói chuyện trong đầu cậu mặc dù nó không còn tàng hình nữa. Đứa trẻ thông minh đang thể hiện lo lắng của mình theo cách này để kẻ thù không thể nghe thấy.
Thịch. Thịch. Thịch.
Cale có thể cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Bộp!
Cậu đạp xuống đất. Cả người phóng về phía trước. Sau đó bắt đầu thì thầm.
"Biến mất."
Soạt-
Gió lại bao quanh Cale và cậu lao về phía kẻ thù trước mặt như một cơn gió lớn.
"...Tuyệt vời."
Dorph ngạc nhiên khi nhìn Cale đang đến gần. Cậu lướt qua khuôn mặt hiện ra khỏi bóng tối vì ánh sáng từ những golem đang cháy.
"Nhưng vẫn chưa."
Hai tay của cậu mỗi bên tạo ra những ngọn giáo lớn và ném chúng ra ngoài.
Bàaaaaang!
Hai ngọn giáo dài tạo hình chữ X đâm vào sét lửa.
Rắc rắc, rắc rắc.
Hai ngọn giáo và sét lửa trông như sẵn sàng nuốt chửng lẫn nhau khi không bên nào rút lui.
Dorph có thể nhìn thấy Cale lướt qua những ngọn giáo đang tiếp tục ho ra máu.
"Khụ."
"Cậu sẽ chết nếu cứ ho ra máu như vậy. Như vậy có ổn không thế?"
Tuy nhiên, Dorph có thể nhìn thấy con người đó đang mỉm cười khi vẫntiếp tục ho ra máu, và sau đó...
"Ugh!"
Cơ thể của Dorph bắt đầu run rẩy. Hắn cảm thấy có kẻ tấn công mình bên cạnh. Hắn khẩn trương quay đầu lại nhưng không thấy gì.
"Ah."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-ke-vo-lai-nha-ba-tuoc/3465927/chuong-122.html