Nhiếp Chi Văn không cần nhìn tập văn kiện kia cũng biết trong đó là gì, anh lặng lẽ cất vào trong ngăn kéo.
“Sao anh lại tuyệt tình như thế? Nhiếp Chi Văn, đó là thứ duy nhất mà Hoan Hoan để lại, là ước mơ lớn nhất đời cô ấy! Thế mà anh lại dám bán nó đi như thế! Nhiếp Chi Văn, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
Âm thanh của Trình Trình bắt đầu trở nên nghẹn ngào, Viên Hi cố kiềm chế để mình không xông vào bên trong, nói cho bọn họ mình chính là Diệp Hoan.
“Đối với tôi mà nói, những thứ đó tôi căn bản không quan tâm, thứ duy nhất cô ấy để lại cho tôi chính là đứa con.”
Con?!
Nghe anh nhắc đến con, trong lòng Viên Hi chấn động, đó là đứa trẻ mà cô mang thai chín tháng mười ngày, là đứa trẻ hình thành và lớn lên trong bụng cô, chảy chung dòng máu của cô và anh...
“Tôi biết anh vẫn chưa từng đến nhìn đứa bé, anh vẫn luôn nghĩ là vì đứa bé nên Hoan Hoan mới...”
"Đủ rồi! Đừng nói nữa!" Nhiếp Chi Văn lập tức ngắt lời Trình Trình.
Một giây sau đó, Viên Hi bỗng cảm giác vai mình nặng trĩu, một giọng nói từ sau lưng cô vang lên:”Hi Hi, cậu áp mặt lên tường làm gì thế?”
Giọng nói của bạn cùng phòng làm cô giật bắn mình, lập tức bịt miệng đối phương lại.
Viên Hi đang định trốn đi, nhưng lại bị Trình Trình bắt tại trận.
“Vị bạn học này, em đứng ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện à? Sao có thể vô lễ đến như thế...”
“Xin lỗi, xin lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-hoc-sinh-cua-ong-xa/3786654/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.