Diệp Tử bước vào bên trong rừng đào nàng thở dài một tiếng ngước mắt ngắm nhìn những cánh đào đang bay trong không trung hòa theo những trận gió lớn ở phía Bắc thổi tới thập lý đào lâm của hắn không biết đi tới bao giờ mới có thể tới gốc đào cuối cùng càng đi vào sâu bên trong lại thêm rất nhiều đào hoa không thể đếm hết nền đất được phủ kín những cánh đào nàng có cảm giác như nàng đang mơ một giấc mộng đẹp đẽ một giấc mộng mà nàng nghĩ rằng cả đời sẽ chẳng bao giờ được nhìn thấy rừng đào này
Trong giấc mộng đó nàng nhìn thấy rừng đào này, nàng nhìn thấy mọi thứ đẹp đẽ trong rừng đào này, cánh đào bay lả lướt trên không trung dưới nền đất là vô vàn những cánh hoa và cùng với một người bái thiên địa cùng nhau kết duyên dưới gốc đào lớn nhất.
Thứ ở trước mặt Diệp Tử khiến nàng khẽ mỉm cười ánh mắt có chút lay động nàng tìm thấy rồi cây đào lớn nhất trong rừng đào này đang ở trước mặt nàng, khung cảnh trước có cảm giác như rất đỗi quen thuộc cánh đào rơi xuống trên tay nàng thật đẹp đẽ, nàng đặt Thiên Liên Kiếm và đồ đạc xuống cạnh gốc đào dùng lực nhảy lên phía trên cành cao nhất cũng là nơi nàng có thể nhìn thấy toàn bộ thiên cảnh ở Nguyên Quốc đằng xa kia là hoàng cung ngay cả Bách Hoa Môn ở phía Nam kia cũng có thể nhìn thấy cho dù là rất nhỏ bé.
Nàng đặt người trên cành đào lớn từ từ nhắm mắt lại tận hưởng những làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-hoang-phi-ho/1564868/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.