Chương trước
Chương sau
Con trai bác Lưu đã đi làm, Tráng Tráng đến lớp muộn chút cũng được, vì thế Lưu gia còn chưa ăn sáng, đồ ăn cũng không phải mĩ vị gì.
Hạ Miên vay đồ bác Lưu làm món trứng cuộn sữa lần nữa, Lý Tân Mai là người thích đồ ăn ngon, thời điểm mùi hương dậy lên, nhịn không được đi vào bếp, “Đây là phương pháp mới hả, thì ra món trong tay Hiên Hiên do em làm.”
Động tác của Hạ Miên không ngừng, vừa làm vừa nói, “Em cũng tính ăn một chút, hôm qua Tiểu Phong ăn ở nhà chị xong cũng không ăn thêm gì nữa, sáng dậy bọn họ lại không chừa cơm.”
“Em cũng biết chuyện hôm qua đã xé rách mặt, người ta nhất định hận không thể đuổi em ra ngoài, cho nên cũng không so đo, nghe theo lời bác sĩ, làm đồ ăn nhiều dinh dưỡng cho Tiểu Phong, không ngờ chị ta thấy vậy, trực tiếp đoạt đi không cho Tiểu Phong ăn.”
“Trước kia đúng là không nhận ra.” Lý Tân Mai tấm tắc hai tiếng, “Quả nhiên gặp chuyện mới biết người ra sao.”
Bác Lưu nhìn Hạ Miên làm trứng cuộn nói, “Món này được, sữa bò với trứng gà còn nhiều, cháu cứ làm thêm một chút để bọn nhỏ ăn.”
Cuối cùng tại bữa sáng Lưu gia, bụng Hạ Miên cùng Tiểu Phong mới no no.
Vừa ra đến cửa, bác Lưu còn cho Tiểu Phong một cái bánh mì, “Nếu cô ta còn gây khó dễ thì cứ tìm bác, đừng để đứa nhỏ đói. Có cần bác giúp cháu gõ cửa không?”
Hạ Miên đáp, “Không cần đâu, chị ta chắc không dám nữa.”
Hoàng Hiểu Quyên đúng là không dám, Hạ Miên vừa gõ, cửa phòng trộm lập tức mở ra.
Dắt Tiểu Phong vào trong, nhìn Hoàng Hiểu Quyên đầy hận ý, Hạ Miên chẹp một tiếng, “Tôi còn tưởng cô đã rút ra bài học.”
Tuy Hoàng Hiểu Quyên tức giận, nhưng lại không dám làm gì.
Thấy Hạ Miên tìm được số cửa hàng giao sữa bên điện thoại bàn, đặt một cân sữa bò; sau đó còn quay đầu phân phó cô ta, “Tôi thấy nhà cũng hết trứng rồi, hôm nay chị đi chợ nhớ mua, nếu có cá ngon thì mua một con, nấu xong sẽ chia một nửa cho Hiên Hiên.”
Phảng phất như cô mới là nữ chủ nhân của căn nhà này.
Phổi Hoàng Hiểu Quyên căng sắp nổ, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Miên khiến cô ta bình tĩnh.
“Sổ tiết kiệm của tôi đâu?”
“Sổ tiết kiệm gì?” Hoàng Hiểu Quyên phản xạ có điều kiện trả lời.
Hạ Miên bật cười, “Còn hỏi sổ tiết kiệm gì? Đương nhiên là sổ tiết kiệm của tôi, sao đây? Không muốn trả?”
Hoàng Hiểu Quyên đương nhiên không muốn, nếu không có mấy chuyện rối loạn mấy ngày nay, chỉ cần trấn an Hạ Miên, dỗ dỗ mấy câu là lấy lại được, nhưng từ hôm qua đến bây giờ, Hoàng Hiểu Quyên rất rõ ràng, trả sổ tiết kiệm rồi thì không thể lấy lại được.
Hạ Miên không kiên nhẫn thúc giục, “Nhanh lên, hôm nay tôi mang Tiểu Phong ra ngoài mua đồ, cần rút tiền.”
Hoàng Hiểu Quyên cân não, “Hôm qua tôi dùng sổ tiết kiệm trên việc học, hôm nay mới lấy về.”
Hạ Miên nhíu mày nói, “Tôi cần tiền, chốc nữa theo cô đến trường lấy.”
Tròng mắt Hoàng Hiểu Quyên chuyển động, “Muốn nhiều hay ít, hôm qua còn dư chút tiền, cô dùng tạm đi, nay tan tầm tôi lấy về cho.”
“Một ngàn.”
“Cái gì?” Giọng nói Hoàng Hiểu Quyên không tự giác đề cao, “Cần nhiều tiền như vậy làm gì? Một ngàn đủ nộp học phí một năm cao trung đấy!”
“Tôi tiêu tiền của mình, có liên quan quần què gì với cô?” Hạ Miên hỏi, “Tôi theo cô đến trường lấy sổ.”
“Biết rồi!” Hoàng Hiểu Quyên xoay người vào phòng ngủ.
Hạ Miên nhướng mày, cô biết đối phương sẽ không dễ dàng trả nguyên vẹn sổ tiết kiệm cho mình, nhưng xem bộ dáng cô ta, rõ ràng tiền đã bị chuyển đi, như vậy thì thật dễ dàng.
Lát sau, Hoàng Hiểu Quyên đưa một xấp tiền màu xám cho Hạ Miên, là tiền giấy trong trí nhớ cô lúc còn rất nhỏ, Hạ Miên cảm thấy khá mới, đếm đếm, có 500.
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài"
“Trong nhà chỉ còn tưng này, cầm trước đi.” Hoàng Hiểu Quyên sợ Hạ Miên nháo, sau đó nói thêm, “Ngày mai trả sổ tiết kiệm cho cô.”
Hạ Miên cũng không đáp, quay đầu viết lên giấy mấy dòng, đẩy cho Hoàng Hiểu Quyên, “Ký tên đi!”
“Cái gì?” Hoàng Hiểu Quyên cúi đầu, thấy một bản biên lai, chữ trên giấy ngoài ý muốn đẹp đẽ:
【 Hôn nay tôi nhận được 500 nhân dân tệ từ cô Hoàng Hiểu Quyên thuộc viện* Hoa Cương 】
(P/s: nhà ở có tường thấp bao quanh.)
Chỗ kỳ quái của biên lai này là, nó yêu cầu Hạ Miên cùng Hoàng Hiểu Quyên phải ký tên.
Hoàng Hiểu Quyên nhíu mày, “Cô có ý gì?”
“Không gì cả.” Hạ Miên nói, “Tôi không tin cô, cô chỉ cho tôi 500 tệ, nhỡ đâu lại ra ngoài nói với người khác là một ngàn thì sao? Cho nên để tránh trường hợp đó, ký biên lai.”
Hoàng Hiểu Quyên đúng là tính làm vậy, không ngờ lại bị Hạ Miên bắt thóp.
Hạ Miên cũng không muốn kì kèo với cô ta, nói, “Nếu không muốn ký, tôi tìm người làn chứng cũng được, dù sao bác Lưu và Mễ lão sư đều có nhà.”
Hoàng Hiểu Quyên chỉ có thể bất đắc dĩ ký tên, Hạ Miên một bên nhận biên lai, một bên cảnh cáo, “Cô cẩn thận một chút, đừng làm mất sổ tiết kiệm, trên đó là tên mẹ tôi, không có cách nào xin lại giấy tờ đâu.”
Nói tới đây, còn không quên liếc xéo Hoàng Hiểu Quyên đang hoảng loạn, “Cô dám nói mất sổ tiết kiệm, tôi lập tức báo cảnh sát!”
Hoàng Hiểu Quyên chỉ có thể tạm thời đánh mất ý chí, tức giận đáp lại, “Tiểu nhân mới làm vậy! Ai thèm tiền của cô chứ.”
“Đúng thế, không bằng heo chó mới tham tiền của tôi.”
Hoàng Hiểu Quyên chán nản.
Hạ Miên từ vali lấy ra một cái túi xách, mang theo những đồ quan trọng, sau đó dẫn Tiểu Phong ra cửa.
Việc đầu tiên khi ra ngoài chính là đến ngân hàng, sổ tiết kiệm rơi vào tay Hoàng Hiểu Quyên, trước không nói Hạ Miên có thể lấy về không, dù lấy về được Trương Khải Minh nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện bỏ qua, Hạ Miên lại sợ phiền, không muốn cãi cọ với vợ chồng Trương thị, tính làm một lần cho xong.
Không thể xin giấy tờ đương nhiên là lừa Hoàng Hiểu Quyên, trên thực tế, có chứng nhận thân phận mẹ con, người mất thì có thể dùng thân phận người nhà chứng minh, đương nhiên là thừa sức xin được.
Thời đại này ngân hàng chưa mọc lên như nấm, Hạ Miên hỏi mấy người gần đây một chút, vừa lúc ở gần bưu điện, cách nơi này cũng không xa;
Hạ Miên nhớ hôm qua Hoàng Hiểu Quyên mang về quần áo và giày mới, cảm thấy tám chín phần là dùng tiền của mình.
Cô dắt Tiểu Phong vừa đi vừa hỏi, đi khoảng 2km rốt cuộc nhìn thấy bưu điện……
Những người qua đường kia dám nói “gần thôi”?
Nắng tháng tám lúc 9 giờ thật lợi hại, Hạ Miên ngồi xổm kiểm tra trạng thái của Tiểu Phong, xác định cậu không có vấn đề, đứng ở cửa ngân hàng điều chỉnh cảm xúc mới bước vào.
Nếu nói mái tóc đỏ này có lợi ích gì, thì chính là đủ bắt mắt, đủ khiến người ta ấn tượng khắc sâu.
Thời gian này chưa có gọi tên theo quy củ, chỉ xếp hàng, cũng may buổi sáng là giờ làm việc, người không quá nhiều, cửa báo mất giấy tờ vừa lúc vắng, Hạ Miên mang toàn bộ những chứng kiện đi lên, “Cháu muốn báo mất giấy tờ, là mất sổ tiết kiệm, cũng không biết trong đó còn tiền hay không.”
"Trở thành dì nhỏ của pháo hôi thiên tài" chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @kk25251325, những web khác đều là lấy chưa xin phép ❌❌. Mong độc giả hãy lên trang chính chủ để được đọc chap mới sớm nhất.
Nhân viên ở quầy là một người phụ nữ 40 tuổi, không quen nhìn kiểu tóc phản nghịch của thanh niên, quét cô một cái, ngữ khí có lệ, “Không có mật mã thì không lấy tiền được, yên tâm đi.”
Hạ Miên vẫn chau mày như cũ, “Hy vọng là vậy, trong sổ tiết kiệm của cháu có khoảng 31.400 tệ……”
Nhân viên thao tác một chút, gọi Hạ Miên, sau đó nhìn màn hình hỏi, “Cháu nói thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền?”
“31.400.” Chuyện liên quan đến tài sản của bản thân, nguyên chủ khắc sâu vào ký ức.
Nhân viên công tác nhíu mày nhìn, “Có người biết mật mã sổ tiết kiệm của cháu sao?”
“Không biết.” Hạ Miên nói, “Trong nhà chỉ còn một mình cháu…… Đây là học phí và tiền sinh hoạt mẹ cháu để lại đến lúc vào đại học……”
Nhân viên công tác thấy chứng minh mẹ cô đã mất, lúc này lại nghe cô nói như vậy, cũng không chê lưu manh, lập tức bối rối thay cô, “Sổ tiết kiệm của cháu chỉ còn 25 000, cháu thử nghĩ xem còn ai biết mật mã không?”
Mất 6000 là con số không nhỏ, đủ để kết tội.
“Chị có thể xem thời gian bị rút không?”
Đối phương vốn đã có chút đồng tình với cô, 6000 không phải là khoản nhỏ, lại nghe cô xưng hô như vậy, tâm tình tươi đẹp lại không khỏi mềm lòng, thái độ cũng nhiệt tình lên, “À? Lấy ngày hôm qua, chính là ở chỗ này! Do Tiểu Ngô làm.”
Cô ấy lập tức gọi giám đốc tới, bởi vì chuyện này có khả năng liên quan đến án hình sự*, giám đốc đưa hai người tới văn phòng, trong chốc lát tiểu Ngô cũng tiến vào.
(Tại Hạ Miên nói mình bị mất sổ và không ai biết mật mã của sổ tiết kiệm. Hiện giờ kiểm tra phát hiện bị mất con số 6000 bị mất đủ cấu thành tội phạm, vì thế mới liên quan đến án hình sự.)
Tiểu Ngô là cô gái trẻ tuổi, nhắc đến chuyện này có chút ấn tượng, “Là một phụ nữ trẻ, uốn tóc, trang điểm rất thời thượng.” Nhân viên nói, “Tôi còn tưởng trong nhà có tiền cơ, cô ta nói muốn dạo trung tâm bách hóa nên rút 10 ngàn, nhưng không biết nếu rút trên 6 ngàn là phải hẹn với ngân hàng trước, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu nói đó là sổ tiết kiệm bị trộm cũng có lý.”
Giám đốc hỏi, “Cô gái, cô biết người này là ai không?”
Hạ Miên cắn môi, căm giận cho bọn một cái tên, “Là vợ của anh rể tôi!”
Hả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.