Tầng một của biệt thự được bố trí rất nhiều ghế dài để khách khứa nghỉ ngơi nói chuyện, chính giữa phòng là mấy cái sô pha lớn. Ông Ninh 70 tuổi đầu tóc hoa râm, tinh thần quắc thước, mặc đường trang* màu mận chín in hoa văn chìm ngồi trên sô pha. Vậy mà Hoắc Bằng Nghĩa và bà Hoắc đều có mặt, ngồi với mấy người lớn tuổi khác thảo luận chuyện tem phiếu. Biểu tình Hoắc Bằng Nghĩa rất kích động, "Thật sự là 'Núi sông Trung Quốc một mảnh hồng' ư?" "Đúng vậy." Một ông lão đáp, "Tôi chuẩn bị tiền xong xuôi định đi đấu giá, kết quả chủ nhân của nó lại không bán." "Không bán thì mang ra làm gì?" Hoắc Bằng Nghĩa oán trách than, "Đùa nhạ à?" "Nghe nói người kia rất thích tứ hợp viện," ông lão nói, "Tôi tính dùng mấy cái sân đổi tem." Trong lòng bà Hoắc nhịn không được "lộp bộp" một tiếng, không khỏi nhìn về Hoắc Bằng Nghĩa. Chỉ thấy Hoắc Bằng Nghĩa nhíu mày suy tư, "Hình như nhà mịn cũng có mấy cái......" Ông lão nói, "Không kịp đâu, tôi mà chẳng có tứ hợp viện, nhưng lúc nhận được tin thì đã có người nhanh tay hơn rồi." Trên mặt Hoắc Bằng Nghĩa lộ ra vẻ thất vọng. Bà Hoắc nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nếu Hoắc Bằng Nghĩa thật sự có suy nghĩ dùng sân đổi tem, chứng tỏ thứ mang danh tổ trạch kia chỉ để hù Ninh Thiều Bạch. "Tin tức của các bác thật chậm!" Một cô gái khoảng hai mươi đứng bên cạnh cười ha hả nói, "Chủ nhân của con tem đó không thích sưu tập tem, vốn mang đến để đấu giá, kỳ sau chắc chắn sẽ bán!" Bọn họ tức khắc có tinh thần. Hoắc Bằng Nghĩa nói, "Không ai tranh được với tôi đâu." Cô gái kia đối mặt với một nhóm người già cũng không sợ, "Bác Hoắc đúng là bá đạo, đến lúc đó chúng ta so xem ai nhanh tah hơn, dù gì mẹ cháu cũng đang thiếu con tem kia." Ông Ninh ngồi một bên xen vào, "Chưa chắc, lúc trước đều bị Bằng Nghĩa đoạt gần hết, lần này để tôi làm chủ, dùng bản lĩnh đi." Thời điểm mọi người vui vẻ cười ha ha, Ninh Thiều Bạch và Ninh Thiều Vận từ bên ngoài bước vào. "Nội." Ninh Thiều Bạch gọi một tiếng. Ông Ninh nhìn thấy mấy người thì cực kỳ cao hứng, "Tiểu Vận, Tiểu Bạch về rồi đó hả! Mau qua đây." Ninh Thiều Bạch vừa đi vừa nói, "Có phải ông nội bảo con hôm nay nhiều người mắt tạp, đừng mang Sâm Sâm đến đúng không." Ông Ninh không biết chuyện cãi vã bên ngoài, nhưng quyết định sẽ không phá vỡ thể diện của Ninh Thiều Bạch trước mặt nhiều người như vậy, không hề sơ hở đáp, "Ừ thằng bé còn nhỏ, những ngày này sợ là không chăm sóc được, hôm nào hãng dắt đến đây chơi." Ninh Thiều Bạch lại nói, "Nhưng dì Phạm bảo ông nhớ Sâm Sâm đến nỗi không ngủ được, bảo bọn con không đưa thằng bé đến đây là không hiếu thuận." Lông mày ông Ninh nhíu lại, nhìn thẳng vào mắt Ninh Thiều Bạch. Ninh Thiều Bạch không hề thoái nhượng, lẳng lặng chờ đáp án. Ông nhìn Phạm Tú Chi một cái, trong lòng âm thầm thở dài, mở miệng đáp, "Chắc là dì Phạm bận quá nhớ nhầm, ông có nói gì đâu, con cũng đừng vì mấy chuyện nhỏ này mà so đo." Phạm Tú Chi cười đắc ý, chỉ cảm thấy Ninh Thiều Bạch thật buồn cười, ông nội không phá mặt mũi của anh, chẳng lẽ lại dám sờ đến nữ chủ nhân hiện tại của Ninh gia sao? Ninh Thiều Bạch cười nhạt, xác định lại thái độ của ông, cũng không còn gì phải cố kỵ. Ông Ninh cho qua mọi chuyện, bắt đầu kéo Ninh Thiều Vận và Ninh Thiều Bạch đến bên hỏi han ân cần. Sự quan tâm đối với cháu trai cháu gái là thật...... Chẳng qua...... Phạm Tú Chi từ từ phát hiện điều không thích hợp. Cô gái dung mạo xinh đẹp đứng cạnh ông...... Quả nhiên một lúc sau đã thấy ông giới thiệu cô gái đó cho Ninh Thiều Bạch, "Đây là Quỳnh Anh, con bé cũng du học ở nước ngoài mấy năm giờ mới về, hiện tại chưa quen với không khí ở đây, sau này con thay ông chăm sóc một thời gian." Trong lòng Phạm Tú Chi dâng lên dự cảm không tốt, nghi ngờ hỏi, "Người này là......" Ông cười ha ha dáp, "Cháu gái của bạn ba, nhà làm y, Tiểu Bạch, không phải cháu cũng là bác sĩ sao, vừa vặn có thể giao lưu với Quỳnh Anh." Đúng là một cô gái giỏi giang hào phóng, cô ấy đứng lên chào hỏi Phạm Tú Chi, "Chào Phạm tổng, cháu là Cao Quỳnh Anh." Phạm Tú Chi sửng sốt, bắt đầu tìm kiếm thông tin trong đầu, suy đoán dò hỏi, "Cháu là Y dược Cao Khang......" Cao Quỳnh Anh cười đáp, "Vâng ạ, Y dược Cao Khang là nhà máy của ba cháu." Phạm Tú Chi nhìn ông Ninh một cái, nỗ lực áp xuống cáu giận trong lòng, không ngờ lão già chết tiệt này còn chừa cho Ninh Thiều Bạch một đường lui tốt như vậy. Nghe nói Y dược Cao Khang chỉ có một đứa con gái duy nhất, tương lai cũng để nhà máy cho con gái kế thừa, nếu Ninh Thiều Bạch có thể qua Cao gia làm con rể...... Cao Quỳnh Anh vươn tay với Ninh Thiều Bạch, trên mặt cười tươi như hoa, hiển nhiên cực kỳ hài lòng, "Xin chào, em có thể gọi anh là Thiều Bạch không?" Hạ Miên không khỏi trợn mắt: Omg, hiện trường thân cận bất thình lình. Không biết ông Ninh tính bồi thường cho Ninh Thiều Bạch, hay là bá đạo bảo vệ anh trước Phạm Tú Chi. Nhưng Ninh Thiều Bạch hoàn toàn không cảm kích, anh chỉ lễ phép bắt tay rồi thôi, "Tùy Cao tiểu thư. " Cao Quỳnh Anh nhận ra sự khách khí, thái độ cũng xa cách theo, "Chào." Phạm Tú Chi lập tức cười ha hả, nhìn qua như giải vây nói, "Việc kết giao bạn bè tạm thời cứ để một bên, hiếm lắm Tiểu Vận và Tiểu Bạch mới về nhà, ba không muốn xem hai đứa mang quà gì đến sao?" Lập tức có người hùa theo, "Cũng phải, ông cũng thật có phúc, khối noãn ngọc điêu ban nãy của Tiểu Dương đúng là tri kỉ." "Con người ấy à, lúc sống chỉ muốn cảm nhận niềm vui gia đình, không quan tâm quà cáp, chỉ cần do bọn nhỏ đưa đều sẽ vui vẻ!" Ông Ninh cười không khép miệng. Ninh Thiều Vận quay lại cầm lấy hộp dài trong tay Vinh Tín, lấy ra một cuộn giấy nói, "Đây là bức tranh bọn con vẽ tặng ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn." "Được được!" Ông Ninh kiêu ngạo giới thiệu với mọi người, "Cháu gái tôi vẽ đấy, con bé rất có năng khiếu." Nói xong từ từ dải tranh ra. Đó là bức chúc thọ điền viên, bên trên là hình ảnh ông lão đang nhàn nhã ngồi trên ghế, dương dương tự đắc nhìn cảnh ruộng vườn thôn quê, xung quanh là mấy đứa nhỏ hoạt bát đùa nghịch. Ngay cả người không biết về hội họa cũng cảm nhận được sự náo nhiệt và tự tại ập vào mặt. "Tốt tốt tốt." Ông Ninh lại không nhịn được khen. Người xung quanh cũng sôi nổi nói: "Không tồi không tồi, tự cháu ông vẽ sao? Thật có tâm quá." "Cảnh ý này không tồi nha......" "Cháu ông trông không lớn mà khả năng vẽ lợi hại quá đấy......" Phạm Tú Chi cũng tỏ ra vinh dự, "Còn không phải sao, Tiểu Vận nhà tôi vẽ rất giỏi, bức《 Bảo vệ 》 lúc trước còn giúp Hoắc gia lấy được hạng mục Bắc thành đấy." Nói xong nhìn về phía Hoắc Bằng Nghĩa và Hồ Thúy Hoa, "Phải không thông gia." Wow, tuyển thủ Phạm Tú Chi lại công kích. Đối với người ngòi Hoắc Bằng Nghĩa và bà Hoắc vẫn là vợ chồng son, lúc này không hẹn mà cùng cười gật đầu. Bà Hoắc còn vui mừng nói, "Đúng vậy, chủ nhiệm La thích đến nỗi không muốn buông tay, hạng mục đó ít nhiều cũng nhờ công của Tiểu Vận." Bọn họ chắc chắn Ninh Thiều Vận sẽ không dám nháo ở tiệc mừng Ninh gia, cho nên cố tình ép cô ấy nuốt chuyện ghê tởm này xuống. Ninh Thiều Vận đoan trang thức thời trước kia sẽ làm vậy, nhưng bây giờ cô ấy đã làm mẹ, còn là một người mẹ muốn báo thù. Hôm nay lúc Hạ Miên chạm mặt Ninh Thiều Vận, phát hiện Ninh Thiều Vận hơi thay đổi, tuy bên ngoài vẫn là bộ dáng ôn nhu trước kia, nhưng ngẫu nhiên lại trầm lặng phảng phất như đang kìm nén lửa giận. Hạ Miên suy đoán, có lẽ Ninh Thiều Bạch đã nói Phạm Tú Chi chính là nhân vật bắt cóc Sâm Sâm cho cô ấy nghe. Cho nên giây phút này, Ninh Thiều Vận gần như không khách khí đáp, "Hôm nay dì Phạm bị gì vậy, sao cứ mở mồm ra là nói lung tung thế." "Ngoài ông nội thì chưa có ai nhận được tranh của tôi đâu." Giọng Ninh Thiều Vận rất lạnh, "Sự thật là bức 《 Bảo vệ》 tôi vẽ mất hai năm bị trộm mất." Sắc mặt Hoắc Bằng Nghĩa và bà Hoắc biến đổi, bà Hoắc cả giận quát, "Ninh Thiều Vận, cô có ý gì?" Ông Ninh cũng nhíu mày. Phạm Tú Chi vội vàng hoà giải, "Ai nha Tiểu Vận, không phải chỉ là một bức tranh thôi sao? Con nổi giận như thế làm gì, chuyện đã qua nửa năm rồi, con tính nhớ đến lúc nào hả?" "Mẹ chồng con cũng chỉ vì hạng mục Bắc thành thôi mà?" Phạm Tú Chi nói tiếp, "Không biết bao nhiêu người tranh vì hạng mục kia mà đánh nhau vỡ đầu đâu, rõ ràng đang lập công, giờ còn muốn gì." Ông Ninh vẫn cười như cũ, nhưng trong giọng nói lại mang theo chút ý cảnh cáo, "Tú Chi, hôm nay không nói mấy việc này nữa, trẻ con giận dỗi là chuyện bình thường, bé xé ra to làm gì?" Phạm Tú Chi nhìn ông, cũng không yếu thế, "Là mẹ của Tiểu Vận, con thấy cứ giận như vậy rất kỳ, ba mau nói nó thôi đi." Dứt lời còn đùa, "Con mẹ kế khó dạy, ông là ông ruột, ông nói nó nghe, không phải về sau còn muốn sống tốt sao?" Biểu tình của ông Ninh lạnh xuống, lúc này Ninh Thiều Bạch mới mở miệng, "Cháu cũng thấy giáp mặt nói rõ là tốt nhất, bằng không sau này dì Phạm hất nước bẩn thành quen, về sau bịa đặt chị cháu thì sao?" "Càng không thể để bà ta lợi dụng tiệc mừng thọ, lợi dụng lòng hiểu thảo của con cháu, tự tiện hãm hại người ta." Lời này của anh thật không khách khí, không ít người hai mặt nhìn nhau, Phạm Tú Chi nhíu mày, "Tiểu Bạch, con đang nói gì vậy?" Ninh Thiều Vận nhàn nhạt đáp, "Tiểu Bạch nói sai sao, từ lúc chúng tôi vào đây đến bây giờ đã bị bà bịa đặt mấy lần rồi đấy." "Cũng đừng mang cái danh mẹ kế ra, từ nhỏ tới lớn chưa chăm tôi được lần nào đâu," Ninh Thiều Vận nói, "Giờ không cần phải tích cực vậy." "Như bà mong muốn, tôi đã ly hôn với Hoắc Học Văn. Không còn Hoắc gia hậu thuẫn, đồng nghĩa với việc không có khả năng tranh gia sản với Ninh Thiều Dương, cho nên cứ yên tâm đi." "Mấy đứa nói gì vậy!" Bộ dáng Phạm Tú Chi có khổ mà không thể nói. Sau đó thái độ lại trở thành dù mình bị oan uổng nhưng vẫn muốn xen vào, "Thật sự ly hôn?" Bà ta cả giận, "Các con có biết mình đang làm gì không hả!?" Nói xong nhìn phía vợ chồng Hoắc Bằng Nghĩa, "Thông gia, trẻ con không hiểu chuyện, chẳng nhẽ hai người cũng không hiểu sao? Chuyện lớn như thế lại chiều theo ý bọn nó, còn không báo cho tôi một tiếng." Lại quay đầu nhìn ông Ninh, "Ba biết không?" Bà Hoắc vẻ mặt đầy đau khổ, "Mọi người cũng thấy rồi đó, nó làm trò trước mặt nhiều người như vậy, ở nhà thì tôi làm gì được?" "Vì một bức tranh mà đòi sống đòi chết, mặc kệ con cái nhất quyết ly hôn." Bà ta nói tiếp, "Chúng tôi chỉ có thể hùa theo, định chờ khi nào hết giận lại nói." "Ai ngờ chuyện qua lâu rồi...... Aizzz!" "Trước nay chúng tôi chưa từng muốn hai đứa ly hôn," Hoắc Bằng Nghĩa cũng chau mày, "Tiểu Vận, chuyện này là con không đúng, nhưng chuyện đã xảy ra thì khó mac thay đổi." "Để bác thay Hoắc gia bồi thường được không?" Ông ta hỏi, "Không phải con thích vẽ tranh sao? Bác bỏ cái mặt già này mời giáo viên giỏi về kèm cặp nhé, cũng chuẩn bị thêm một phòng vẽ tranh, sau này con muốn vẽ thế nào thì vẽ, không ai dám động, thế nào?" Nói tới đây nhìn qua ông Ninh, "Vốn đợi hết tiệc sẽ kể lại sau, không ngờ bọn nhỏ lại xúc động như vậy, thọc hết mọi chuyện ra...... thật xin lỗi." Bọn họ biết rõ Ninh Thiều Vận sẽ không kết hôn lại với Hoắc Học Văn, hiện giờ bày ra bộ dáng này, hiển nhiên là muốn quy thết sai lầm về phía Ninh Thiều Vận. Hạ Miên nhìn Phạm Tú Chi đang đắc ý, có thể khẳng định mấy người này đã thông đồng với nhau. Quả nhiên Phạm Tú Chi không để Ninh Thiều Vận có cơ hội nói chuyện, nhìn về một thanh niên mới bị tìm tới, kinh ngạc cảm thán: "Thông gia, không phải hai người tìm Hoằng Thu làm giáo viên cho Tiểu Vận đấy chứ!" Vóc dáng thanh niên trung đẳng, diện mạo thanh tú, biểu tình hơi lãnh đạm, rất có khí chất của người làm nghệ thuật, nhìn thấy Phạm Tú Chi thì lễ phép hô, "Dì Phạm." Phạm Tú Chi kéo hắn đến trước mặt Ninh Thiều Vận, "Ai nha, Tiểu Vận, thành ý của Hoắc gia như này là đủ lắm rồi, tuy Hoằng Thu còn trẻ nhưng năng khiếu vẽ tranh lại rất cao, sớm đã gia nhập hiệp hội mĩ thuật thành phố Yến, giáo viên của cậu ấy còn là Mã Lập Sinh đấy!" Hạ Miên thấy thanh niên kia hơi bị quen. Sắc mặt ông Ninh khẽ biến, "Tú Chi......" "Đừng ạ!" Ninh Thiều Bạch đánh gãy lời ông, cười ha hả, "Cứ để dì Phạm tiếp tục tâng bốc đi." Ninh Thiều Vận trào phúng nhìn bọn họ. Phạm Tú Chi nhìn ánh mắt đột nhiên trùng xuống của ông, đáy lòng dâng lên chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh đã bị áp xuống. Có người quan hệ với Phạm Tú Chi không tồi mở miệng khuyên nhủ, "Cô gái, người lớn đã nhường đến nước này, ít nhất phải cho chút sắc mặt tốt chứ, đó không phải giáo dưỡng cơ bản sao?" "Giáo dưỡng chỉ dành cho bạn bè họ hàng thân thích," Hôm nay sức chiến đấu của Ninh Thiều Vận hoàn toàn bùng nổ, không chút khách khí đáp trả, "Gặp người muốn hại mình còn phải bày ra giáo dưỡng? Làm vậy chính là dẫm đạp tôn nghiêm ba mẹ tạo cho tôi." "Cô!" Người kia còn muốn nói, biểu tình lãnh đạm trên mặt Vệ Hoằng Thu đã rút đi, ngữ khí có chút kích động nhìn bức tranh trên bàn, "Bức điền viên thọ tinh này......" Hoắc Bằng Nghĩa chặn lại, "Đúng vậy, là do con dâu tôi vẽ, tư chất của nó không tồi đúng không, khi nào rảnh mong cậu chỉ giáo chút xem sao, học phí khỏi bàn......" Vệ Hoằng Thu ngẩng đầu nhìn Hoắc Bằng Nghĩa, giọng hơi không tốt, "Ông đang đùa gì vậy?" Bà Hoắc nhịn không được lộ ra biểu tình trào phúng, "Mời cậu dạy đúng là đại tài tiểu dụng, nhưng mà những bức ngày trước nó vẽ cũng không tồi, có thể là hôm nay phát huy chưa tốt......" Lại quay qua Ninh Thiều Vận, "Con xem đi, vẽ ra cũng chỉ có người nhà hùa theo ý con thôi, trong mắt người ngoài căn bản không đáng một đồng, chỉ vì mỗi cái này đáng để gây sự đến long trời lở đất sao?" "Ai bảo không đáng một đồng?!" Vệ Hoằng Thu tức giận, "Trình độ còn cao hơn cả thầy tôi, thế mà mọi người còn mời tôi về chỉ dạy?" Hắn nghi hoặc nhìn Hoắc Bằng Nghĩa, "Đang đùa à? Muốn vũ nhục người ta thì đừng lấy tôi làm đao!" Sắc mặt Hoắc Bằng Nghĩa biến đổi, "Vệ thiếu gia, chúng tôi tuyệt đối không có ý đó." "Thế là ý gì?" Vệ Hoằng Thu cực kỳ tức giận, "Đây không phải con dâu bác à? Gả vào nhà gần sáu bảy năm rồi còn không biết trình độ của cô ấy?" "Trình độ này thừa sức nổi danh, chẳng qua chưa có bức nào để nâng độ tiếng tăm, không phải các người đang cố ý chèn ép hiền tài đó chứ......" Hạ Miên nhịn không được cười lên, nhớ ra rồi, đây chính là thanh niên ngồi hàng sau ở buổi đấu giá hôm nọ, cực kỳ yêu thích bức 《 Bảo vệ 》 của Ninh Thiều Vận. Hiển nhiên có không ít người biết thanh niên này, hắn vừa thốt lên xong. Ninh Thiều Vận gây rối vô cớ kèm ngỗ nghịch với người lớn bây giờ mới phản ứng lại, nhìn thấy biểu tình của Hoắc Bằng Nghĩa và Hồ Thúy Hoa dần bắt đầu không thích hợp. Hoắc Bằng Nghĩa còn muốn phản bác, ngoài cửa đã truyền đến một chất giọng mười phần trung khí, "Đàn em của tôi có năng khiếu như vậy, tại sao sau khi kết hôn lại không thấy tăm hơi nữa thế, một cái bóng cũng chẳng có, lâu dần không còn liên lạc với các đàn anh." Chúc Nguyên Hải dẫn theo một nam một nữ đi vào, cười lạnh, "Thì ra nguyên nhân là ở đây, rốt cuộc đi gả chồng hay ngồi tù vậy?" Hắn nói với ông Ninh, "Ông à, chả nhẽ cứ trơ mắt nhìn con dâu ông đích thân chọn cấu kết với người ngoài bắt nạt con cháu trong tiệc mừng thọ của mình sao?" Ông Ninh nhàn nhạt nhìn Phạm Tú Chi một cái, nhắm hai mắt thở dài, "Để mọi người chê cười rồi." Phạm Tú Chi mới nhận ra, ban nãy ông ngăn cản chính là đang nhắc nhở bà ta. Nhưng chỗ này đâu tiếp mấy người rảnh rỗi, Phạm Tú Chi không vui nhíu mày, "Xin hỏi các vị là......" "Thầy Chúc, hội trưởng Miêu, thầy!" Vệ Hoằng Thu kích động qua đón, "Sao mọi người lại đến đây?" Phạm Tú Chi thấy thế điểu chỉnh lại ngữ khí một lần nữa, "Hoằng Thu, đây là......" So với đám người có quan hệ hợp tác với ba, Vệ Hoằng Thu càng tin tưởng trưởng bối mình ngưỡng mộ hơn, thái độ với Phạm Tú Chi cũng không tốt nữa, "Xin giới thiệu thầy Chúc Nguyên Hải, nhà họa hội họa đương đại, ngôi sáng nhất trong giới." "Đây là hội trưởng Miêu của hiệp hội mĩ thuật, vị còn lại chính là thầy tôi Mã Lập Sinh." Một đám không có quyền có thế mang tiếng nghệ thuật gia mà thôi, Phạm Tú Chi cũng lười để vào mắt, nhưng mà ngại Vệ Hoằng Thu nên vẫn bưng ra gương mặt tươi cười nói, "Hoan nghênh hoan nghênh, không biết các vị đến nên chưa thể tiếp đón từ xa, thật thất lễ." Chúc Nguyên Hải đáp, "Không cần phải âm dương quái khí, biết ngạch cửa Ninh gia mấy người cao, nhiều năm qua cũng chưa từng bước qua, chúng tôi không muốn tự mình giễu mình." "Chỉ nghe nói kiệt tác của đàn em xuất hiện tại buổi đấu giá, hơn nữa còn liên quan đến vấn đề vi phạm pháp luật, cho nên qua đây hỏi thăm xem." Hoắc Bằng Nghĩa chau mày, "Hội đấu giá? Trái pháp luật?" Lúc này Vệ Hoằng Thu mới kịp phản ứng lại, "Đàn em của thầy Chúc, học trò nhỏ nhất của lão tiên sinh Kỳ Minh Hạo......" Hắn nhìn về Ninh Thiều Vận, kích động phảng phất như nhìn thấy thần tượng của minhd, "Tuyết, cô Tuyết Vận!" "Thì ra bức 《Bảo vệ 》 ở buổi đấu giá kia là của cô! Trời ơi tôi rất thích bức tranh đó, chỉ tiếc không thể lấy được......" "Nhưng mà......" Ánh mắt hắn dừng trên bản điền viên thọ tinh của Ninh Thiều Vận, "Đây cũng là nét bút của cô sao...... Tân Vận?" Ninh Thiều Vận cười khổ một tiếng giải thích, "Nói ra cũng xấu hổ, 《 Bảo vệ 》 là tác phẩm tôi sống suy sút ở Hoắc gia mấy năm." "Sau khi thoát khỏi nhà họ Hoắc, đột phá bình cảnh, có cuộc sống mới, cho nên cũng sửa tên lại, thành Tân Vận." "Vậy《 Bảo vệ 》 có ý nghĩa nào đó là đi lên, chẳng phải tuyệt bút ư?" Vệ Hoằng Thu hối hận không thôi, "Sớm biết như vậy dù có phải trả một trăm vạn tôi cũng mua!" Bà Hoắc trợn mắt, "Một trăm vạn?" "Nhưng mà không có." Vệ Hoằng Thu nói, "Bị người khác dùng 85 vạn đoạt rồi....." 85 vạn và 100 vạn chả chênh nhau là bao, bà Hoắc thật sự không ngờ tranh của Ninh Thiều Vận lại đáng giá như vậy.... Bảo sao chủ nhiệm La duyệt hạng mục thoải mái thế, nghĩ đến việc mình tặng lễ tận 80 mấy vạn mà không khỏi đau lòng, bà ta ở Hoắc gia ngần ấy năm còn chưa biết 80 vạn có hình dạng thế nào. Ninh Thiều Bạch nhìn Hoắc Bằng Nghĩa và bà Hoắc cười lạnh, "Chị tôi gả vào nhà các người bảy năm, dựa theo quy củ giúp chồng dạy con của bà Hoắc, làm lơ con dâu thì thôi đi, vậy mà còn dám ăn cắp tác phẩm của chị ấy." "Tôi muốn hỏi mọi người đang ngồi đây một chút, không nói con dâu, nếu con trai con gái của các vị không nói không rằng đã lén mang đồ trị giá 80 90 vạn đi tặng người khác, mọi người sẽ làm thế nào." Anh nhìn Phạm Tú Chi, "Dì Phạm, chẳng hạn như tôi lấy 10% cổ phần công ty ra, bà có thể nhẹ nhàng bỏ qua không?" Anh cũng không để Phạm Tú Chi kịp trả lời, "Cho nên các vị đứng đây giả mù sa mưa, còn không phải vì muốn hợp tác với Hoắc gia ở hạng mục Bắc thành nên chèn ép chị em tôi sao?" Chúc Nguyên Hải cười nói, "Mà cũng lạ, Ninh gia liên hôn với Hoắc gia, Hoắc gia không hiểu con dâu thì thôi, mà lúc Tiểu Vận sáu bảy tuổi đi học vẽ, Phạm tổng gả vào Ninh gia còn gì, thế mà không biết nàng sư từ đâu người, cố tình bày ra bộ dáng mẹ kế tốt." "Lại hỏi mọi người, có ai tin không!" Tất cả hai mặt nhìn nhau, thật sự không thể trái lương tâm đáp có. Tuy biết Phạm Tú Chi làm mẹ kế là nhân chi thường tình, nhưng bà ta đã nắm Ninh gia trong tay, lại chèn ép con gái của vợ cả như vậy, thật sự hơi...... Phạm Tú Chi muốn nói. Nhưng bị Ninh Thiều Bạch đánh gãy, "Dì Phạm, nếu bà không muốn để bọn tôi xé rách bộ mặt giả tạo đó đạp xuống đất, thì từ giờ trở đi về chuyện của chị em tôi, bà đừng mở miệng." "Nói dối trước sau vẫn là nói dối, nhậm ngươi xảo lưỡi như hoàng, chuyện của bà cuối cùng cũng sẽ bị vạch trần thôi." Ninh Thiều Bạch có ý, "Không bằng chừa lại chút thể diện." Phạm Tú Chi khó coi nhìn ông Ninh, đáy mắt đen tối không rõ. Nhưng mà lần này ông Ninh không thay bà ta hoà giải, chỉ hỏi Chúc Nguyên Hải, "Tiểu Chúc, cháu nói tranh của Tiểu Vận liên quan đến chuyện gì trái pháp luật cơ......" "À, chủ nhiệm La đã bị người ta kiện, cơ quan bắt đầu điều tra." Chúc Nguyên Hải nhìn bà Hoắc nói, "Trong đó nguyên nhân chủ yếu chính là nhận bức 《 Bảo vệ 》 trị giá 85 vạn." "Không thể nào!" Sắc mặt bà Hoắc đại biến. Ninh Thiều Bạch cười nhạo một tiếng, "Chuyện này bà có thể hỏi Chu Thiến Thiến, cô ta rõ nhất." "Không chỉ rõ thôi đâu, hơn 80 vạn ấy còn là công lao của cô ta." Ninh Thiều Bạch nói tiếp, "Tôi vốn muốn lấy bức tranh về rồi lặng lẽ giải quyết tốt hậu quả,chấm dứt chuyện này, rốt cuộc đó là tranh của chị tôi, nhỡ đâu bị lãnh đạo hỏi chuyện đút lót, các người đẩy chị ấy ra ngoài gánh tội thay thì sao, đó cũng không phải là chuyện không thể xảy ra." "Chỉ không ngờ Chu Thiến Thiến lại tự mình giúp chủ nhiệm La." Hoắc Bằng Nghĩa đột nhiên nhìn về Chu Thiến Thiến cách đó không xa. Chu Thiến Thiến đã trắng mặt, "Không phải, tôi không có......" Vệ Hoằng Thu nói, "Chính cô, tôi nhớ rất rõ, đáng lẽ với 60 vạn là đấu giá thành công rồi, do cô hô 80!" Bởi vì cực kỳ thích bức tranh kia, cho nên Vệ Hoằng Thu nhớ buổi đấu giá đó rất kỹ, nếu 60 vạn, hắn đã mua được rồi...... Lúc này Ninh Thiều Vận mới nhàn nhạt bổ đao, "Các người tưởng tôi muốn ly hôn là vì bức tranh đó sao?" "Tất cả là vì gia phong Hoắc gia không từ thủ đoạn, tôi không muốn con mình sống trong hoàn cảnh như vậy, sớm muộn cũng biến thành một con quái vật vặn vẹo như các người mà thôi." Hoắc Bằng Nghĩa và bà Hoắc đối diện với ánh mắt của Ninh Thiều Vận, gần như cho rằng cô ấy dễ dàng nhìn thấu đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]