Tống Thanh Uyển: “…”
Ông cụ: “…”
Con bé này lật mặt cũng đáo để quá đó!
Nhưng mà, nhìn thấy bé bị dụ ngoan và không khóc nữa thì Tống Thanh Uyển và ông cụ đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Sự lạnh lùng và cáu gắt trên mặt Lục Quân Hàn cũng giảm bớt, thế nhưng anh vẫn lạnh lùng nói: "Vậy còn khóc không?”
“Không, không khóc, Lê Lê ngoan!”
Bé con liều mạng lắc đầu, thiếu điều muốn giơ tay lên cao mà bảo đảm mà thôi!
Đôi mắt to tròn bị nước mắt nhuộm ướt không ngừng chớp chớp, không cần nói cũng biết đáng yêu cỡ nào.
Loading...
Lúc khóc giống như bé ác ma, không ai khuyên ngăn được, nhưng mà không khóc thì lại chính là hóa thân của thiên sứ!
Tống Thanh Uyển xoa đầu bé con, tâm trạng vui thích nói: "Đi chứ, dù sao lát nữa cũng chẳng có gì làm, bây giờ dì sẽ dẫn cháu đi sở thú chơi!”
…
Cả nhà leo lên xe chạy thẳng đến sở thú lớn nhất Hải Thành.
Ông cụ không muốn đến nơi ngây thơ như thế này một chút nào cả.
Động vật trong sở thú có gì hay mà xem chứ? Muốn xem động vật thì đến thảo nguyên châu F xem còn thích hơn.
Sư tử và hổ ở đó mới là sư tử và hổ thật sự, còn những con vật bị giam trong lồng thế này chẳng có một chút tính cách hoang dã gì cả!
Cả đám động vật thoi thóp vì bệnh.
Nhưng mà ông lại ngứa tay muốn đi câu cá, ngẫm nghĩ sở thú cũng có hồ, có lẽ trong hồ còn có không ít cá, đến lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773879/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.