Sau khi kiệt sức thở hồng hộc, họ nhìn thấy Lục Quân Hàn đang lười biếng nghịch điện thoại, lúc này hai người mới nhớ ra.
Ngay cả cha người ta còn không vội!
Bọn họ tranh cãi làm cái gì!
Cho dù có thắng bọn họ cũng không đưa Lê Lê vào học được.
Tống Thanh Uyển: "..."
Ông cụ: "..."
Một người gần tám mươi tuổi, một người gần năm mươi tuổi lại đi cãi nhau trước mặt một ngời 25 tuổi và một đứa trẻ 3 tuổi ...
Thật mất mặt!
Khuôn mặt của hai người lúc xanh lúc trắng.
Cuối cùng, ông cụ ngồi trở lại vị trí của mình, ho nhẹ, cố gắng hết sức để duy trì sự uy nghiêm và thận trọng, thấp giọng nói:
"Thằng nhóc thối kia, cháu thấy thế nào?"
Lúc ông cụ hỏi điều này, cô bé Loli ở đằng kia giậm đôi chân nhỏ nhắn mềm mại lên ghế sô pha, tức giận hỏi cha mình có ăn trộm kẹo của cô bé không.
“Cha trộm kẹo của con làm gì?” Người đàn ông thờ ơ nhướng mày, đặt chiếc điện thoại trên tay xuống bàn cà phê, nhàn nhạt nói: “Cha cũng không ăn kẹo”.
Nhóc loli cau mày nói: "Nhưng kẹo của con mất rồi."
"Thằng nhóc kia, ông đang nói chuyện với cháu đấy, cháu không nghe thấy hả? !!!"
Giọng nói tức giận của ông cụ truyền đến, Lục Quân Hàn vỗ về đứa con gái nhỏ đang mê mang, lạnh lùng nói: "Ông cố tìm con kia."
Cô bé thật sự không nghe thấy ông nội đang nói gì, vừa nghe thấy lời cha nói, cô bé cũng không quan tâm kẹo của mình ở đâu, chỉ biết hét lên: "Ông cố, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773875/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.