Lục Quân Hàn nheo mắt đầy nguy hiểm, như thể đang nghĩ đến điều gì đó, ngón tay mảnh khảnh của anh véo khuôn mặt mập mạp của cô bé loli, anh không trả lời cô nhóc mà lạnh lùng hỏi:
"Về sau còn hôn bậy nữa không?"
Cô bé Loli biết cha mình tức giận, mặc dù không hiểu tại sao cha lại tức giận, nhưng để cha tức giận không tốt chút nào.
Lần này cha giận thật rồi.
Thậm chí còn chẳng để ý đến cô bé.
Bé con rất buồn.
Bé không muốn cha mình tức giận.
Vì vậy, bé con phồng má, lắc đầu nguầy nguậy, giống như lục lạc, giọng nói non nớt như trẻ đáng bú sữa: "Không hôn bậy nữa, sau này Lê Lê chỉ hôn cha thôi!"
Qủa nhiên, kẻ xu nịnh vẫn là kẻ xu nịnh.
Loading...
Người đàn ông buông tay ra, khẽ cong môi, nhưng vẫn lạnh lùng nói: "Coi như con thức thời.”
"Vậy cha không ăn Lê Lê nữa đúng không?"
Thấy tâm trạng của cha đang tốt, cô bé thương tâm hỏi.
"Không ăn."
Cô bé vui mừng trong lòng, lập tức nín khóc, giọng nói cũng vui hơn ngày thường, "Cha, cha đối xử với con thật tốt!”
Tống Thanh Uyển: "..."
Tên nhóc này vậy mà lại dễ dàng dỗ dành cô bé này.
Nếu như cô bé đã được dỗ dành rồi, người hầu cầm con cá nhìn Tống Uyển Thanh, sau đó nhìn Lục Quân Hàn, nói:
"Cậu Lục, vậy tối này có ăn cá nữa không?”
Lục Quân Hàn: "Ăn."
Cô bé Loli thấy mình được an toàn và sẽ không bị bố ăn thịt nên lại bắt đầu cảm thấy có lỗi với những con cá đó, cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773872/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.