"..."
Cô gái nhỏ ngồi nghiêng trên ghế xe.
Thấy thái độ kiên quyết của cha mình, cô bé đành mặc kệ, đôi giày da nâu bé nhỏ đạp vào chiếc quần âu của cha mấy cái, nhưng cha bé vẫn phớt lờ bé.
Bé con tức giận ưỡn ẹo, há mồm lao vào cắn anh.
"Cha hư! Cha không để ý đến người ta, Lê Lê cũng không thèm để ý đến cha nữa! Hứ!"
Người đàn ông chỉ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không quan tâm cô bé.
Thấy vậy, Tống Thanh Uyển không nhịn được nữa, bà ôm chầm lấy cô bé, nhỏ giọng an ủi, sau đó quay sang nhìn Lục Quân Hàn, thở dài nói:
"Haizz, con đừng chấp con bé, Lê Lê vẫn còn nhỏ, cô thấy trong chuyện này Lê Lê cũng không sai hoàn toàn, có trách thì trách vẻ ngoài của thằng nhóc Bùi Tu Bạch kia quá trêu người, đã vậy còn chạy linh tinh ra ngoài, đáng đời nó bị Lê Lê hôn!”
Giọng điệu của Tống Thanh Uyển hùng hồn như những thẳng nam ung thư nói phụ nữ mặc hở hang quá sẽ bị trêu ghẹo, nói xong, bà vừa cười vừa hôn lên khuôn mặt mập mạp của cô bé.
"Con có thấy đúng không, Lê Lê!”
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, đưa tay sờ sờ khuôn mặt mập mạp của mình, rối rít nói: "Vậy thì ... Tại sao dì lại hôn con? Bởi vì vẻ ngoài của Lê Lê cũng hấp dẫn người khác sao?"
Nhưng nghe giọng điệu của dì, có vẻ như lớn lên hấp dẫn người khác cũng không phải chuyện tốt.
Tống Thanh Uyển tự làm mất mặt mình: "..."
"Đương nhiên không phải." Tống Thanh Uyển không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773869/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.