Lúc sau, ông nội Lục bắt bọn họ ngồi ở trên bàn cơm.
Cũng không cho bọn họ ăn bữa sáng, nói là phải đợi cha con Lục Quân Hàn xuống dưới, mọi người cùng nhau ăn sáng.
Lúc ấy thời gian vừa vặn đến 7 giờ.
Không có gì bất ngờ xảy ra thì Lục Quân Hàn đều là tám giờ mới thức, rửa mặt thay quần áo, làm một đống lung tung rối loạn, ít nhất cộng thêm nửa tiếng.
Trong khi chờ đợi một tiếng rưỡi thì đi ngủ không tốt sao? Chờ cái gì mà chờ!
Nhưng bà biết, một khi ông nội Lục ra quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
Ông nói phải đợi cha con Lục Quân Hàn xuống ăn cơm chung, đó chính là nhất định phải chờ bọn họ xuống mới được ăn.
Tống Thanh Uyển không muốn ngồi chờ hơn một tiếng đồng hồ, vì thế đứng dậy nói: “Ok, để con đi gọi cha con nó thức dậy.”
Loading... Bà đang muốn ăn sáng nhanh nhanh, rồi tống cổ ông già đó đi, để bà có thể đi ngủ tiếp.
Bà đã hơn bốn mươi tuổi, sắp 50 rồi, bà rất yếu ớt, mới sáng đã chịu nhiều kích thích như vậy sẽ dễ dàng tuột huyết áp.
Nhưng bà vừa mới đứng dậy thì đã bị ông nội Lục gọi lại, giận dữ hét: “Kêu la cái gì, mới sáng sớm, mày để cho cha con nó ngủ nhiều một chút thì làm sao vậy?”
“???”
Tống Thanh Uyển chỉ muốn chửi “Con mẹ nó” vào mặt ông già kia!
Ông cũng biết để cho người khác ngủ nhiều một chút!
Vậy tại sao ông lại lôi cổ tôi dậy lúc sáng sớm như thế hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tro-thanh-con-gai-cua-nhan-vat-phan-dien/1773862/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.